Cùng lúc đó, Tấn Trác đang ở xa xa trong ký túc xá số 10 cũng mở vali ra. Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng phả vào mặt, anh nhìn thấy quần áo con gái được sắp xếp gọn gàng.
Đặc biệt là bộ đồ lót ren trắng kem trong túi lưới, trông đặc biệt bắt mắt.
"Đệt..."
Hai giây sau, anh đóng vali lại, cười khùng khục: "Tạ Trì mang vali của con gái về cho tôi."
Bùi Lan Hòa vừa rửa mặt xong, mái tóc bạch kim óng ánh dưới ánh nắng, "Hả?"
Tấn Trác chậm rãi đứng dậy, kéo ghế ngồi xuống, đôi chân dài hơi cong, mí mắt rũ xuống, gọi Tạ Trì.
Tiếng trả lời gần như ngay lập tức vang lên, xung quanh ồn ào hẳn lên: "Trác Trác, sao lại gọi tôi? Có nhớ tôi không?"
Kim Trác cười khẩy, ánh mắt khẽ liếc nhìn chiếc vali bên cạnh: "Được rồi, vali này không phải của tôi."
"Nếu không phải của anh thì là của ai? Liệu nó có thể là của tôi không?"
Tấn Trác cố nén cơn giận muốn mắng hắn, cười nhạt , thản nhiên nói vài câu: "Cậu thấy thế nào?"
Tạ Trì gãi trán, nghĩ mình có điều muốn nói.
Ba giây sau, hắn mới chợt hiểu ra, vỗ trán: "Ồ - chẳng lẽ vừa rồi đụng phải học muội bị nhầm lẫn vali với cô ấy sao?
"Cô ấy sống ở đâu?". Tấn Trác không lãng phí thời gian nói chuyện với anh ta. Ngày đầu tiên nhập học năm nhất còn rất nhiều việc phải làm. Anh phải sắp xếp đồ ký túc xá.
Trong vali đầy quần áo của phụ nữ. Nếu không tìm thấy vali, cô ấy sẽ lo lắng lắm.
Tạ Trì lật qua lật lại tờ đơn đăng ký trong tay: "Toà nhà 12, tầng 4".
"Ừm".
Tấn Trác cúp máy, cầm mũ bóng chày lên đội: " Tôi sẽ đi trả vali. Bữa trưa sẽ đến căng tin trung tâm".
Bùi Lan Hòa ra hiệu "Ok".
Anh ta quay đầu nhìn mặt trời chói chang. Hiếm khi thấy Tấn Trác chịu ra ngoài dưới cái nắng như thiêu đốt này.
Thật sự rất hiếm.
-
Tấn Trác đang kéo vali đi trên đường. Anh cao lớn, mặc áo sơ mi đen đơn giản, quần tây đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu, để lộ một phần xương hàm. Nhìn lên, hàng lông mày rậm của anh ta ẩn hiện trong bóng tối, nhìn xuống, yết hầu nhô ra đầy gợi cảm khiến người ta phải liên tưởng.
Đám tân sinh lặng lẽ đi theo anh, vô tình hay cố ý đều nhìn anh.
Nhiều người đi theo như vậy, Tấn Trác cảm thấy khó chịu.
Anh cắn miếng bạc hà trong miệng, khẽ nhếch mí mắt: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, các em không bận sao?"
Đám tân sinh đứng gần anh đều rụt cổ lại, rồi lắc đầu ngại ngùng.
"Thật sao?".
Tấn Trác cười khẽ hai tiếng, chậm rãi nói: "Các em đã thu dọn đồ đạc chưa? Đăng ký thẻ điện thoại chưa? Nhận được thẻ nước chưa? Điền đơn tuyển sinh của câu lạc bộ chưa?" Trước khi đám sinh viên năm nhất kịp phản ứng, anh đã kéo vali đi.
Đến cổng tòa nhà 12, Tấn Trác trước tiên đến máy bán hàng tự động lấy một chai coca lạnh, cảm nhận hơi lạnh lan tỏa khắp lòng bàn tay.
Anh quay lại, tình cờ gặp cô gái đang chuẩn bị bước vào ký túc xá: "Chờ một chút."
Dương Hà dừng lại, chạm mắt với Tấn Trác, tai cô bỗng nóng bừng.
Cô và Tấn Trác học cùng lớp, biết anh ta nổi tiếng đến mức nào.
"Bạn học, cậu ở tầng mấy?"
Dương Hà cụp mắt xuống, giọng nói nghèn nghẹn: "Tầng bốn."
"Tầng bốn." Kim Trác tìm một tư thế thoải mái, dựa vào cột đá ngoài cửa, lười biếng nói: "Cậu có thể giúp tôi tìm một học sinh mới ở tầng bốn được không? Tên cô ấy là... Tần Dĩnh Hà."
Cái tên này cũng khá thú vị.
Nghe giống "kiss" (hôn).
Dương Hà chưa kịp nói gì thì Tần Dĩnh Hà đã kéo vali đi ra.
Cô ấy đã đăng một tin nhắn lên tường phổ thông trong ký túc xá, hỏi Tấn Trác ở tòa nhà nào.
Ở Đại học Bắc Kinh, bất kỳ tin tức nào về Tấn Trác đều được trả lời gần như ngay lập tức.
[Tầng 1: Tôi biết! Tòa nhà 10!!]
[Tầng 2: Tòa nhà 10, nhưng cậu anh muốn nói chuyện gì với Tấn Trác?]
[3F: Lần đầu tiên tôi thấy có người hỏi Tấn Trác ở đâu một cách công khai như vậy. Trước đây toàn đăng lên tường trắng thôi. Có phải cậu đăng nhầm chỗ không?]
[4F: Nhất định rồi! Thiết Thiết đâu phải sinh viên năm nhất chứ?]
[5F: Đừng có lố bịch thế. Cậu không thể hỏi anh Trác một chuyện nghiêm túc được sao?]
[6F: Còn chuyện gì nghiêm túc hơn chuyện hẹn hò với Tấn Trác nữa không?]
[7F: Bài đăng trên táo bạo quá! Đây mới là điều tôi thích nghe!]
Tạ Trì tranh thủ bấm like bài đăng ở tầng 6.
[……]
Có rất nhiều người tò mò trong phần bình luận.
Tần Dĩnh Hà không trả lời ai cả. Sau khi biết Tấn Trác sống ở tòa nhà 10, cô kéo vali xuống lầu.
Trước khi ra ngoài, cô kiểm tra lại ngoại hình và thấy không có gì bất thường rồi mới xuống lầu. Cô không đeo khẩu trang, cứ thế xuất hiện trước tầm mắt Tấn Trác một cách xinh đẹp.
Dương Hà sững sờ. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy ở ngoài đời...
Cô biết đây là Tần Dĩnh Hà, bạn cùng phòng mới của mình.
Trước khi đi, Hứa Từ Uyển nhắn tin cho Dương Hà.
Cô ấy có nói một tiên nữ đến ký túc xá, xinh đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời. Cô ấy gửi cho Dương Hà vài tấm ảnh của Tần Dĩnh Hà.
Quả thực là một mỹ nhân, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Là một cô gái, Dương Hà đã bị vẻ đẹp của Tần Dĩnh Hà mê hoặc. Nàng quay đầu nhìn Tấn Trác đang dựa vào bên cạnh. Anh ta không phản ứng gì nhiều, trông vẫn có vẻ mệt mỏi.
Không hiểu sao, Dương Hà lại cảm thấy có chút vui mừng.
Tần Dĩnh Hà đẩy chiếc vali qua, gọi: "...Học trưởng".
Cô không dám nhìn lâu vào mắt anh, đành cúi đầu, đẩy chiếc vali trong tay về phía anh. Cô quả thực là một mỹ nhân, xinh đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
"Đây là vali của anh. Em lỡ tay lấy nhầm..."
Gió giữa hè đặc biệt nóng nực, mang theo mùi đào thoang thoảng của cô gái, ngọt ngào sảng khoái.
Tấn Trác nghiêng đầu khó chịu, cầm lấy vali. Giọng nói vẫn nhàn nhạt: "Ừm, không có gì to tát..." Dương Hà đang nhìn hai người trên con đường rợp bóng cây cách đó không xa. Chàng trai cao lớn đứng chắn trước mặt cô gái, che khuất ánh sáng lọt qua khe hở của tán cây.
Chiếc váy trắng muốt của cô gái khiến cô trông thật thuần khiết và xinh đẹp. Một vẻ đẹp quá đỗi thuần khiết luôn khiến người ta muốn chạm vào.
Họ quá xứng đôi.
Chỉ cần đứng đó thôi cũng lãng mạn như một bức tranh...
Dương Hà thu ánh mắt lại, quay đi.
Không ai biết Tần Dĩnh Hà đang căng thẳng đến mức nào. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, cô cúi mắt nhìn chằm chằm vào ngón chân mình.
Họ gần nhau đến nỗi chỉ cần cô tiến thêm một bước nữa là có thể chạm vào mũi giày của anh.
Theo lý mà nói, cô nên rời đi sau khi lấy được vali, nhưng cô... muốn ở lại với Tấn Trác thêm một lúc nữa.
Dù chỉ thêm một phút nữa cũng không sao.
May mắn thay, Tấn Trác có vẻ không vội vã rời đi.
Anh ta hơi liếc mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng muốt của cô , ánh mắt khẽ đảo qua, lại bị thu hút bởi đôi tai đỏ ửng. Cô trông có vẻ khá nhút nhát, tai đã đỏ bừng.
Anh ta giơ tay lên, đặt lon coca lạnh trong tay gần tai Tần Dĩnh Hà. Hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai cô. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như thủy tinh phủ một lớp sương mù.
"Doạ em sợ à?" . Tấn Trác nhìn phản ứng của Tần Dĩnh Hà, hai tiếng cười khúc khích vang lên từ lồng ngực. Phản ứng của cô ngư một con nai hoảng sợ giữa rừng sâu.
Cô biết mình đang sợ, nhưng không thể trốn tránh, chỉ chớp chớp đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.
Lông mày Tấn Trác hơi cong lên, đột nhiên anh nghĩ đến hươu nai, con nai ngốc nghếch