“Tần Dĩnh Hà, anh hôn em một cái được không?” -Tấn Trác
Tháng chín, Bắc Kinh có chút oi bức và khô nóng, có lẽ vì vừa mới có trận mưa to. Bầu trời sau cơn mưa luôn trong xanh,không khí thoang thoảng mùi cỏ khô
Trên đường đi đến Đại học Bắc Kinh chật kín xe buýt dành cho sinh viên từ sân bay, đường cao tốc,…
"Sáng nay lúc mình ra ngoài trời vẫn còn mưa! Giờ thì trời đã nắng rồi!" Cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng cho cuộc sống đại học.
" Chắc chứ?" Cô gái trong xe huých khuỷu tay cô, chỉ vào mặt trời treo lơ lửng ngoài cửa sổ. “Mặt trời này trông còn to hơn cả ngày Hoa Phi bắt Hoàn Hoan quỳ xuống sảy thai”.
“Phì…cậu nói chuyện mắc cười thật đấy”
“….”
Con đường nhựa trải dài dưới cái nắng như thiêu đốt sau cơn mưa, giờ đây không khí trở lên oi bức. Mọi người vừa bước ra khỏi không khí mát mẻ của xe buýt thì đã ỉu xìu vì nắng nóng
“Tiểu bắp cải ơi, cánh đồng lúa vàng ngoài kia khô héo hết rồi~”
“Cậu nói cái gì vậy?”
“Cậu đừng quan tâm tôi, mau đi báo cáo đi! Chúng ta cùng đi xem mấy anh đẹp trai của Đại học Bắc Kinh nào"
“…”
Xe buýt dừng lại ở trạm dừng. Tài xế xuống xe, xách hành lý. "Cô bé, đi vài bước ra phía trước là đến Đại học Bắc Kinh. Bên đó đông sinh viên quá, khó đỗ xe. Tôi sẽ đỗ xe ở đây..."
Cửa xe mở ra, một bàn tay trắng nõn vươn ra. Cổ tay cô rất gầy, làn da trắng như ngọc. Cảm nhận được ánh nắng, Dĩnh Hà dứt khoát mở ô ra. Cùng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tựa như mưa phùn mùa xuân, mang theo cảm giác dễ chịu: "Cảm ơn sư phụ."
Phí thanh toán qua wechat là 75 tệ, đây là phí lái xe từ sân bay đến Đại học Bắc Kinh.
"Không, không, không. Tôi chỉ vui mừng khi thấy những bông hoa của quê hương nở rộ tại Đại học Bắc Kinh của chúng ta! Mỗi em đều là một thiên tài nhỏ! Chào mừng năm học mới!" Vị sư phụ đến từ quê hương của cô và là người rất nhiệt tình
Đại học Bắc Kinh là một trường đại học lâu đời với nhiều chuyên ngành đa dạng và sinh viên xuất sắc. Sinh viên được nhận vào đây cũng là những người có năng khiếu học tập.
Tần Dĩnh Hà khẽ mím đôi môi hồng dưới lớp khẩu trang, hàng mi dài run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Cô cũng chẳng phải thiên tài gì, việc đỗ Đại học Bắc Kinh là cả một sự đánh đổi lớn, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.
Nhưng cô có thể làm gì? Người cô thích đang đứng trên đỉnh “kim tự tháp”. Cô muốn nhìn thấy cảnh tượng anh đã thấy, nên cô đã đến.
Tấn Trác.
Dĩnh Hà đang thầm nghĩ , lặng lẽ lặp lại cái tên mà cô đã nhắc đi nhắc lại vô số lần.
Tần Dĩnh Hà đẩy vali, vô tình bước nhanh hơn.
-
“Tấn Trác đâu? Anh ấy đến chưa? Ai đến đón?” Tạ Trì bê một chồng tài liệu đi tới. Nhìn kỹ thì tất cả đều là bản đồ giấy của Đại học Bắc Kinh, được chuẩn bị riêng cho tân sinh viên.
Thậm chí, nó còn đánh dấu một cách chu đáo các cửa hàng và thương gia nằm trong danh sách mười món ăn ngon nhất trong khuôn viên trường. Sinh viên năm nhất rất dễ mắc sai lầm khi đi lại trong khuôn viên trường và ăn uống.
Tạ Trì đặt chồng tài liệu xuống, nhìn xung quang nhưng không thấy Tấn Trác đâu.
Giang Hoài người đang điểm danh sinh viên mới,nói: “Tạ Trì, cậu đi đón các em đi. Cậu nên chú ý đến các em sinh viên mới chứ. Trác ca không lạc đường được đâu, nhưng tân sinh viên mới bị lạc".
Tạ Trì vui mừng, nhét hết chồng tài liệu vào tay anh:" Có cậu phụ trách tôi yên tâm rồi!".
“Mày muốn chạy đi đâu?” Giang Hoài đưa tay ra định tóm lấy hắn,nhưng đáng tiếc là không bắt được:"Moá nó, mày sinh năm con cá trắm à?"
Tạ Trì đội mũ lên, lùi về sau:" Không phải, tao sinh năm con thỏ, cho nên mới chạy nhanh như vậy!"
Giang Hoài:"…Chủ tịch hội sinh viên là ai?"
“Tôi thấy hai người giống nhau” Tạ Trì nhướn mày nhìn anh, gửi cho Giang Hoài một nụ hôn gió:"Tôi phải đi cứu cô bạn học cấp hai bị lạc của tôi,886!"
Giang Hoài vẻ mặt giống như một kẻ vừa thua cuộc lớn.
Tạ Trì tháo thẻ sinh viên ra, đặt lên bàn chuẩn bị bỏ chạy. Anh không phải là thành viên hội sinh viên, mà lại có rất nhiều người làm thủ tục đăng ký.
Vừa mới đi được nửa đường, thì nhớ ra hai tín chỉ, bèn ngồi xuống im lặng. “ Thôi thì mình sinh ra để làm trâu làm ngựa” .
Giang Hoài vừa ngồi xuống thì một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mặt. Tần Dĩnh Hà đưa cho anh ta tờ giấy nhập học:" Chào học trưởng. Em đến báo cáo".
Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào. Giang Hoài ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của cô, lập tức không thể rời mắt. Mặc dù Tần Dĩnh Hà đeo khẩu trang nhưng không khó để nhận ra cô là một mỹ nhân. Đôi mắt của cô có màu nâu, giống như thuỷ tinh trong suốt.
“Học trưởng?”
Tần Dĩnh Hà cảm thấy giọng mình quá nhỏ nên gọi anh.
Giang Hoài lấy lại tinh thần, cầm lấy thư nhập học, cắt trang bìa, vô tình nhìn thấy ảnh của cô trên thư. Anh lại ngẩng đầu nhìn cô, lần này ánh mắt thoáng chút kinh ngạc :" Cô là … Tần Dĩnh Hà, blogger nổi tiếng trên Douyin với hơn 20 triệu fan?"
Anh ta là chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ đường phố, thích đăng video khiêu vũ lên mạng, thu hút hàng trăm ngàn người hâm mộ.
Tần Dĩnh Hà chớp chớp mi, khẽ gật đầu: “Ừ”
Cảm thấy cô có chút ngại ngùng, Giang Hoài không hỏi thêm nữa mà đưa cho cô một tấm bản đồ: “ Em gái, ký túc xá của em ở toà nhà 12, có cần anh dẫn em lên đó không?”.
“Không cần, em tự đi được, cảm ơn học trưởng”. Cô cất bản đồ đi, kéo vali vào, đang định đi thì nghe thấy tiếng động phía sau.
Giang Hoài nhìn sang, đứng dậy: “ Trác ca! Cuối cùng anh cũng về rồi! Lúc anh không ở đây, tên Tạ Trì kia chỉ biết lợi dụng tôi!”.
Trác ca?
Tay Tần Dĩnh Hà đặt trên vali đột nhiên siết chặt, tim cô bất giác đập nhanh hơn, do dự không biết có nên quay lại xem có phải là Tấn Trác không.
“Cậu ta lợi dụng tôi, nên tôi đánh cậu ta…”
Một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai cô, trong giọng nói ẩn chứa chút ý cười. Tần Dĩnh Hà quay đầu lại nhìn, phát hiện bọn họ đã đi không xa.
Anh quay lưng về phía cô. Cao lớn, mặc áo lộ rõ cánh tay trần với những đường nét cơ bắp săn chắc và mạch máu nổi rõ. So với khuôn mặt, Tần Dĩnh Hà quen thuộc hơn với lưng và giọng nói của anh…
Vẻ ngoài của Tấn Trác vô cùng thu hút, giữa đám đông không ai có thể liếc mắt nhìn. Các sinh viên năm nhất đi ngang qua đều lén lút liếc nhìn anh.
Tấn Trác lười biếng dựa vào tường, như thể không có xương. Nhắm hờ mắt và đang nói chuyện với ai đó bên cạnh, thoải máu và tự nhiên.
Chỉ có Tần Dĩnh Hà mới biết nhịp tim của mình đã đập nhanh ngay từ lúc nhìn thấy Tấn Trác.
Anh chỉ đứng đó, như ánh nắng lạnh lẽo giữa mùa đông, lười biếng và thờ ơ. Anh có vẻ ấm áp và hấp dẫn sợ rằng khi chạm vào anh, vẫn sẽ không cảm nhận được hơi ấm.
“A… ui….” Tạ Trì kéo vali của Tấn Trác lại: “ Các người đang nói xấu tôi à? Tôi hắt xì mấy lần rồi đó”.
“Rầm”
Tần Dĩnh Hà chưa hết vui mừng khi nhìn thấy Tấn Trác thì vali của cô đã bị đổ. Bên này ồn ào quá. Ngay lúc Tấn Trác vừa nhấc mí mắt lên nhìn sang bên này, cô liền nghiêng người tránh ánh mắt anh.
“Xin lỗi, tôi không để ý thấy vali của cậu”. Tạ Trì cúi xuống kéo vali lên: “ Cậu học ở đâu? ký túc xá nào? Vali của cậu trông nặng quá có cần tôi giúp không?".
Tần Dĩnh Hà lắc đầu, hoảng hốt kéo vali qua: “Cảm ơn anh, bạn tôi vẫn đang đợi tôi. Tôi phải đi tìm cô ấy”.
“Ể? em gái?” Tạ Trì thấy cô vội vã, vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Ngược lại, Tấn Trác vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng xinh đẹp của cô gái trong vài giây trước khi nhìn đi chỗ khác.
~~
PS: Nhân vật nữ chính là một người nổi tiếng trên mạng, một chuyên gia truyền thông, blogger xinh đẹp (>^ω^<)
Nhân vật nam là một luật sư, chuyên ngành luật. Nói năng theo kiểu ve vãn, một cậu em trai bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất quyến rũ đó nha |•'-'•)و✧
Sẽ không có sự lạm dụng tình cảm vẫn ngọt ngào không có sự ngược đãi nào trong mối quan hệ của nam và nữ chính( Trừ khi tình yêu thầm kín chua chát, nam chính bị ngược đãi nhẹ, sự cứu rỗi nhẹ nhàng)
Đây là câu chuyện về mối tình thầm kín 7 năm của Dĩnh Hà cuối cùng cũng được phơi bày. ( Vậy cho dù tôi có ngược đại nam chính một chút thì sao?)
Thêm: “ Ngược đãi nam chính một chút" được đề cập ở trên là việc nam chính đau khổ sau khi biết nữ chính đã thầm yêu mình suốt 7 năm. Đó là sự ngược đãi tâm lý của chính anh ta chứ không phải của cả hai, mối quan hệ rất ngọt ngào.
Không thể lạm dụng cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là nỗi đau, đây là một câu chuyện ngọt ngào giản dị mọi người yên tâm lọt hố nhé ><. o