Nhưng nhìn hai người họ thật xứng đôi quá, anh công an kia cao lớn tuấn tú, công việc ổn định, ăn cơm nhà nước, tính cách cũng hiền lành hòa nhã, lúc nãy tôi thấy anh ấy tuyên truyền pháp luật cho bà con cũng kiên nhẫn lắm, điều kiện thế này ở Thượng Hải cũng là không tồi đâu.” Lưu Ngọc rất ưng ý Thẩm Mộc.
Tô Nam gật đầu tán thành, nếu Tiếu Phương Vân thật sự đến với Thẩm Mộc thì đúng là trai tài gái sắc, chuyện tốt rồi.
“Đợi Phương Vân về, chúng ta phải bắt nó khai thật mới được.”
“Khai cái gì cơ?” Tiếu Phương Vân tay cầm một bó hoa túy điệp, vừa ngân nga hát vừa mở cửa sân đi vào.
Tô Nam và Lưu Ngọc liếc nhau, khẽ hừ một tiếng, cả hai đồng loạt nở nụ cười đầy bí hiểm nhìn Tiếu Phương Vân.
Thấy vậy, Tiếu Phương Vân bỗng ngơ ngác như hòa thượng chùa Bát Nhã, không hiểu mô tê gì, cô ấy theo phản xạ lùi về sau một bước, nuốt khan, lắp bắp hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao hai người lại nhìn tôi như vậy?”
Lưu Ngọc từ trên ghế đứng dậy, nhanh như cắt túm lấy Tiếu Phương Vân, giữ chặt từ phía sau, cười hì hì: “Phương Vân tự khai thật hay để chúng tôi dùng hình tra khảo?”
“Khai cái gì cơ?” Tiếu Phương Vân mặt đầy mờ mịt, nhưng vẫn không quên bảo vệ bó hoa trong tay.
Nhìn thấy hành động của cô, Tô Nam chống nạng đứng dậy, ngón tay nâng cằm Tiếu Phương Vân, giống như một oán phụ bị ruồng bỏ, trêu đùa: “Hứ, đồ phụ tình, tối qua còn ngủ chung giường với tôi, hôm nay đã nhận hoa của gã đàn ông khác.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT