Sau khi thấy thoải mái hơn, cô mới quay sang hỏi Lưu Ngọc: “Cậu cũng từ cổng làng về à?”
Nghe vậy, Lưu Ngọc gật đầu, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo rồi đưa cho Tô Nam, cười nói: “Cho Nam Nam này.”
“Kẹo ở đâu ra vậy?” Tô Nam bóc vỏ kẹo, đưa cho Lưu Ngọc một viên, sau đó mới cho vào miệng mình một viên.
Là loại kẹo cứng rẻ nhất trên thị trường, vị không ngon lắm nhưng rất ngọt, là loại quà vặt mà hầu hết các gia đình ở thôn quê thường mua, nhưng Lưu Ngọc không thích vị đường hóa học quá nồng, nên cô ấy sẽ không mua loại kẹo này để ăn.
“Ở cổng làng đang làm tuyên truyền pháp luật, các cô công an nữ phát cho tụi mình đấy, đồ miễn phí không lấy thì phí.” Lưu Ngọc l.i.ế.m liếm viên kẹo đang tan trong miệng, nhăn mặt lại, nhưng cũng tiếc không nỡ nhổ ra, đành để kẹo trong miệng, vài cái đã cắn vụn ra rồi nuốt xuống.
Một lát sau, Lưu Ngọc như sực nhớ ra chuyện gì, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, cười hì hì một chút, sau đó thần bí ghé sát vào tai Tô Nam, thốt ra một câu khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.
“Phương Vân, hình như hẹn hò rồi.”
“Thật không?” Tô Nam kinh ngạc lấy tay che miệng, trông đầy vẻ không tin.
Lưu Ngọc nhún vai, nhìn quanh không thấy ai mới nói tiếp: “Cậu còn nhớ lần trước tôi đi thành phố giúp cậu báo cảnh sát không, có một đồng chí công an họ Thẩm?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT