Hôm nay Tô Nam mặc một chiếc váy hoa rộng, lộ ra cánh tay thon gầy và một đoạn cổ chân trắng nõn. Chiếc váy nền xanh hoa trắng càng làm tôn lên làn da trắng mịn của cô, tóc dài được búi lỏng thành búi củ hành trên đầu, phảng phất nét lười biếng, trông vô cùng xinh đẹp.
Để ra ngoài hóng gió, Tô Nam còn bôi cả kem chống nắng, giờ đây trông càng thêm trắng nõn như phát sáng.
Tiếu Phương Vân cũng bôi một ít, dù do nền da không được trắng như Tô Nam, nhưng vẫn trắng hơn ngày thường rất nhiều.
Cô ấy đứng bên Tô Nam, cầm gương ngắm nghía trái phải, vui mừng khôn xiết, kinh ngạc hỏi: "Đây là kem tuyết hoa mà người thành phố thường dùng hả? Tốt thật, còn làm trắng được, lần sau tôi cũng phải nhờ người mang cho một hộp."
"Ừ."
Tô Nam chột dạ quay đầu sang hướng khác. Tuyết hoa cao đúng là dưỡng ẩm tốt, nhưng đâu có tác dụng làm trắng. Hơn nữa trong không gian của cô còn có đầy các loại mỹ phẩm nội ngoại thế kỷ mới, nào cần đến món quà tặng kèm của son môi cơ chứ.
Thực ra là để đàng hoàng bôi kem chống nắng, cô đã đổ hết tuyết hoa cao ra ngoài rồi cho kem chống nắng vào.
Nhắc đến chuyện này, Tô Nam lại nghĩ đến ai đó, ngồi trên ghế trúc nghịch nghịch hộp sắt nhỏ trong tay, thở dài.
Nói đi cũng phải nói lại, Chu Nhượng à, em không đáng sợ đến thế, có thể đừng trốn tránh em được không? Dù thật sự không có tình cảm, liệu có thể làm bạn không?
"Yêu tinh thì vẫn là yêu tinh, dưỡng thương thôi mà cũng phải chải chuốt thế này." Bỗng nhiên từ ngoài cửa vang lên một tiếng cười nhạo, cả câu nói toát ra vẻ chua ngoa.
Ba người quay lại nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy mấy cô gái trẻ mang giỏ tre đứng trước gốc đào ngoài cổng, líu ríu mắng mỏ, dù không chỉ đích danh nhưng ai cũng hiểu là nói ai.
"Tiêu Tĩnh, đứng trước cổng nhà tôi chửi bới, tin tôi cầm chổi quét cô ra ngoài hay không?"
Tiếu Phương Vân đang vui vẻ ngắm làn da trắng của mình mà bị phá bĩnh, tức tối bỏ gương xuống, xoay người cầm lấy cây chổi dài trong nhà chính, đứng ngay cửa, trông như vị thần canh cửa đằng đằng sát khí.
"Tiếu Phương Vân, đất này đâu phải của nhà cô, mọi người đều đứng đây, sao tôi không được? Hừ, cô quản rộng thật, còn nữa cô mắng ai là đàn bà chanh chua đấy?"
Tiêu Tĩnh không sợ, ưỡn n.g.ự.c bước tới, như thể thách thức cô ấy có gan thì ra tay đi.
"Đúng vậy, đâu phải nhà cô, hơn nữa chúng tôi có nói gì cô đâu, mà là đang nói về cái con yêu tinh mặt dày mặt dạn bám vào nhà người khác kia kìa." Một cô gái tóc tết b.í.m to đứng cạnh Tiêu Tĩnh cũng tiến lên nói to.
Lập tức, tất cả ánh mắt không thiện cảm từ cửa đều vượt qua Tiếu Phương Vân mà đổ dồn về phía Tô Nam phía sau cô, dĩ nhiên không quên ném cho Tiếu Phương Trì đứng bên cạnh vài ánh mắt lúng liếng.
"..." Tô Nam nhếch môi, mặt không nói nên lời.
Tiếu Phương Vân đứng trên bậc thềm cửa, nhìn xuống nhóm phụ nữ trong làng. Trong số đó có vài người là bạn học tiểu học của cô ấy, thật quá lố bịch, xen vào chuyện nhà người khác mà còn dám đến tận cửa nhà.
"Gọi là bám vào nhà người khác là sao? Là nhà chúng tôi tự nguyện để cô ấy ở, liên quan gì đến các cô? Phì, còn gọi là yêu tinh? Tôi thấy các cô ghen tị với Tô Nam vì cô ấy đẹp nên mới ở đây nói xấu người ta."
Tiêu Tĩnh không chịu thua, vừa nghe Tiếu Phương Vân nói xong đã vội vàng lên tiếng: "Tiếu Phương Vân, cô đúng là bị mỡ heo che mắt rồi, chẳng lẽ không thấy Tô Nam ăn mặc lòe loẹt là để quyến rũ anh trai cô à?"