Nhưng không chỉ Lý Thúy Bình mà La Quỳnh Chi cũng không định giải thích.

Vì vậy, Tiếu Phương Vân tức tối quay về phòng than phiền với Tô Nam.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Nam chống tay lên mặt, chìm vào suy nghĩ. Từ hôm đó, cô chưa gặp lại Chu Nhượng, nhưng biết rằng anh luôn đều đặn hai ngày một lần mang đồ ăn và thuốc đến, dù nắng hay mưa, còn đúng giờ hơn cả học sinh đi học.

Theo lý mà nói, một người đàn ông đối xử với một người phụ nữ đến mức này, nếu nói là không có chút tình cảm nào, thì có ai tin không? Nhưng anh cứ kiên quyết không thừa nhận, thật kỳ lạ.

Thôi, cứ vậy đã. Hiện tại cô còn việc quan trọng hơn phải làm, không có thời gian tán tỉnh đàn ông.

Đợi thu xếp xong mấy kẻ xấu xa kia rồi tính tiếp, Chu Nhượng à, đợi chị nhé.

Không đến ba ngày, trong thôn bắt đầu lan truyền đủ loại tin đồn. Một trong những chủ đề bàn tán hàng đầu của mọi nhà chính là câu chuyện về Tô Nam, người được cho là cố tình làm gãy chân để trốn tránh lao động và hưởng thụ trong nhà đội trưởng.

À, còn có thêm một lý do khác nữa: Tô Nam muốn quyến rũ con trai lớn của đội trưởng, Tiếu Phương Trì.

Lời đồn này vừa ra, không chỉ các bà tám trong thôn mà cả nhiều cô gái trẻ cũng đứng ngồi không yên. Không được, phải nghĩ cách lôi Tô Nam ra khỏi nhà đội trưởng, nếu không để cô "gần nước thì được ưu tiên" thì sao?

Tiếu Phương Trì là ai chứ? Trong mắt bà con trong thôn và cả vùng lân cận, anh ta chính là chàng rể quý mà phải rước đèn lồng mới tìm được.

Không chỉ đẹp trai, anh ta còn có năm năm phục vụ quân ngũ, rèn luyện nên phong thái cứng rắn không ai học theo được.

Khả năng cá nhân xuất sắc, tính tình phóng khoáng, ai gặp cũng không tin anh ta là người quê. Nếu không vì chấn thương phải giải ngũ, có lẽ giờ anh đã thành sĩ quan cấp cao rồi.

Giờ về quê, dù làm ruộng nhưng nghe đồn muộn nhất là cuối năm nay anh ta sẽ lên xã làm cán bộ, địa vị còn cao hơn cả cha mình.

Chưa kể ngôi nhà gạch mới xây kia, ai nhìn mà không thèm? Nếu con gái nhà nào được gả vào đó, chẳng phải là hưởng phúc sao?

Những ngày gần đây, bên ngoài sân nhà họ Tiếu thật không yên tĩnh. Lâu lâu lại có người rủ nhau đi qua, thỉnh thoảng còn ngó nghiêng như đang tìm thứ gì đó.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, không mưa không nắng gắt, Tô Nam gọi Tiếu Phương Vân ra giúp mình vận động một chút. Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, cũng nên đi lại một chút, không thì chân hỏng mất.

Tô Nam tựa vào Tiếu Phương Vân, làm bộ như mình còn đi lại khó khăn, đi tập tễnh, bước dài một chút lại kêu đau, đóng vai người bị thương rất chân thực.

Ít nhất cho đến giờ, chưa ai nhận ra rằng chân cô đã khỏi hẳn.

Vất vả lắm mới ra được sân, vừa lúc gặp Tiếu Phương Trì trở về nghỉ trưa.

Anh chàng đổ mồ hôi như tắm, mặc chiếc áo may ô cũ, đứng ở cửa liền kéo áo lên lau trán, để lộ thân hình rắn chắc, cơ bụng rõ nét lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Anh, chú ý một chút, Tô Nam đang ở đây." Tiếu Phương Vân thì quen với cảnh Tiếu Phương Trì để trần, bình thường không sao, nhưng giờ nhà đang có cô gái lạ ở, đều là thanh niên, phải tránh một chút chứ.

Nghe vậy, Tiếu Phương Trì vội buông áo xuống, lúng túng nhìn Tô Nam.

Cô làm bộ chỉnh lại tóc, cuối cùng mỉm cười, ra hiệu mình không để ý.

Thấy cô cười, mặt Tiếu Phương Trì không khỏi đỏ bừng, gãi gãi sau đầu, ho khẽ để che giấu sự ngượng ngùng, rồi chủ động chạy vào nhà chính, kéo một chiếc ghế trúc lớn ra giữa sân cho cô ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play