"Tô Nam, Tô Nam, có chuyện lớn rồi." Bên ngoài bỗng vang lên tiếng của Lưu Ngọc và Tiếu Phương Vân.

Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước.

________________________________________

"Sao vậy?" Tô Nam quay lại nhìn, tranh thủ lúc thoải mái mà co chân "bị thương" lại.

Tiếu Phương Vân xếp ô, đặt vào góc cửa, rồi mới theo Lưu Ngọc vào phòng.

Cả hai kể lại tường tận mọi chuyện vừa xảy ra gần đây.

"Sao lại có người như vậy? Không lo sống tử tế, cứ thích đi bịa chuyện chọc phá người khác." Tiếu Phương Vân ngồi bên giường, tức giận đập tay xuống bàn, làm mấy tờ giấy mỏng bay tung lên.

"Rừng càng lớn, chim càng lắm." Tô Nam nheo mắt, sắc mặt không vui.

Bị người ta đồn thổi xấu xa, ai mà giữ được nét mặt vui vẻ?

"Còn Triệu Cúc Hoa là kẻ lắm chuyện nổi tiếng trong thôn, chỉ sợ lần này không mấy chốc sẽ lan ra khắp nơi." Lưu Ngọc ngồi xuống ghế gỗ, thở dài.

"Chuyện này không sao, cứ để họ làm ầm lên, chỉ khổ thân Ngọc Ngọc, bị đám Tô Điềm Điềm ghét lây, làm Ngọc Ngọc cũng bị cô lập, thật ngại quá." Tô Nam thu lại tâm tư, vẻ áy náy cầm tay Lưu Ngọc lắc lắc.

Nghe vậy, Lưu Ngọc phóng khoáng vẫy tay, không bận tâm nói: "Ôi, đừng nói thế, tôi vốn không thích kết bạn với mấy kẻ lắm mồm như họ."

Tiếu Phương Vân và Tô Nam bật cười khúc khích, ba người nhìn nhau, tay nắm chặt tay.

Ba cái đầu xúm lại, thì thầm to nhỏ.

"Đang nói gì thế? Mẹ nấu canh gừng xong rồi, các cháu mau ra bếp uống một bát, đi mưa về dễ nhiễm lạnh, không được lơ là đâu." Lý Thúy Bình tựa vào cửa gõ nhẹ.

"Vâng, tới ngay ạ." Tiếu Phương Vân ngẩng đầu đáp, rồi lại cúi xuống bàn bạc tiếp.

"Nhóc con, lo nói nhanh rồi uống canh đi." Lý Thúy Bình phì cười, gõ cửa thêm lần nữa rồi quay đi.

Một lúc lâu sau, cả ba mới tươi cười ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh.

"Tô Nam, cách của cậu hay lắm, cứ thế mà làm." Lưu Ngọc nắm tay, đã sẵn sàng hành động.

"Tất nhiên rồi, để trị mấy kẻ lắm mồm, chỉ có ánh sáng chính nghĩa." Tô Nam nhếch môi, nhướng mày cười lạnh.

"Để tôi đi lấy canh gừng." Tiếu Phương Vân đứng dậy, xoa xoa cái cổ nhức mỏi vì cúi lâu.

Lưu Ngọc nhanh nhảu đáp, Tô Nam thì nhăn nhó mặt mày, toàn thân viết rõ hai chữ “phản đối”.

"Tôi có bị mưa đâu, uống cũng chẳng ích gì, để dành cho mọi người uống đi, đừng lãng phí." Tô Nam sợ cay, sợ đắng, không muốn uống canh gừng.

"Không được, hôm nay trời trở lạnh, uống bát canh gừng tốt cho sức khỏe, hai người ngồi đây, tôi đi lấy."

Tiếu Phương Vân chống nạnh lắc đầu từ chối “hảo ý” của Tô Nam, chỉ tay vào mũi cả hai người, rồi đi thẳng vào bếp.

Lý Thúy Bình đứng bên bếp đảo đều nồi canh màu nâu đậm, La Quỳnh Chi ngồi bên phụ nhóm lửa.

Thấy Tiếu Phương Vân đi vào, hai người vội vàng bưng ba bát canh đầy lên bàn.

"Cảm ơn bà, cảm ơn mẹ." Tiếu Phương Vân cười toe, bưng hai bát canh đi về phòng.

Đem canh xong, cô ấy quay lại lấy bát của mình.

Nào ngờ vừa đến cửa bếp, một bóng người cao lớn chắn trước mặt.

"Đồng chí Chu?" Tiếu Phương Vân ngạc nhiên che miệng, liếc nhìn túi đồ to tướng trong tay anh ta, liền hiểu ra.

Lại tới tặng đồ nữa à.

"Suỵt." Lý Thúy Bình từ trong bếp chạy ra, kéo Tiếu Phương Vân vào trong, rồi đóng cửa lại.

"Mẹ làm gì thế?" Tiếu Phương Vân kêu đau, vội xoa xoa cánh tay đỏ lựng bị kéo trầy da.

Lý Thúy Bình nhìn sắc mặt của Chu Nhượng, nhỏ giọng nói khẽ vào tai cô con gái ngốc nghếch: "Đồ ngốc, không thấy hai người họ đang cãi nhau sao?"

"Cãi nhau? Ai với ai thế?" Sao con lại không biết?

Nghe vậy, Lý Thúy Bình lườm cô ấy một cái, không muốn nói nhiều, lấy cái bát lớn từ tủ ra, múc thêm một bát canh gừng rồi đưa cho Chu Nhượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play