Không biết đã bao lâu, giọng nói nghẹn ngào của Lưu Ngọc mới chậm rãi vang lên: “Bình thường tôi bảo anh ấy tranh thủ thời gian đọc sách, nhưng anh ấy không nghe, còn bảo đọc sách chẳng có ích gì.”
“Nhưng ai ngờ kỳ thi đại học đột ngột được khôi phục. Anh ấy ôn thi một tháng mà vẫn không đỗ. Ngày biết điểm, tôi vui nhưng cũng buồn. Vì nếu tôi đi học, chúng tôi sẽ phải sống xa nhau.”
“Anh ấy ủng hộ tôi đi học, đưa hết tiền trong nhà cho tôi, còn bảo sang năm anh ấy sẽ đến ở với tôi. Nhưng đến khi năm nay làm thủ tục đăng ký, anh ấy vì cứu một cô bé rơi xuống sông mà đổ bệnh nặng. Khi khỏi bệnh, anh ấy lại lỡ mất hạn đăng ký.”
Nói đến đây, Lưu Ngọc đã khóc không thành tiếng. Tô Nam vội đưa khăn giấy cho cô.
“Tôi nhớ là bây giờ đã có chính sách cho thanh niên trí thức về thành phố. Anh Vương vẫn còn cơ hội trở về Thượng Hải mà.”
Lưu Ngọc lắc đầu, nức nở nói: “Chỉ tiêu về thành phố của thanh niên trí thức rất ít, mỗi năm ở công xã chỉ có vài suất, phải chia cho nhiều thôn. Năm ngoái thôn Tiêu Gia chỉ có một mình anh Đinh Mậu được về, năm nay e là không đến lượt anh ấy, vì vẫn còn nhiều thanh niên trí thức cũ xếp trước.”
Lúc này Tô Nam không biết phải an ủi thế nào. Cô chỉ có thể ôm Lưu Ngọc để an ủi. Việc hai vợ chồng phải xa cách nhau quả thực rất đau khổ, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play