"Nam Nam, anh..." Vừa mới cất lời, anh đã bị cô cắt ngang, giọng điệu lạnh lùng.
"Đừng gọi tôi như thế." Tô Nam nhếch mép cười khẩy. Nhìn thấy Chu Nhượng bắt đầu tỏ ra lúng túng, cô cảm thấy thật nực cười. Đêm khuya rồi mà anh còn đến đây để làm gì, tìm kiếm sự tồn tại sao?
Chu Nhượng siết chặt tay, cúi đầu khẽ nói: "Anh đột ngột biến mất một thời gian dài, thật sự xin lỗi em. Nhưng anh có nỗi khổ không thể nói ra."
"Giờ tôi chẳng còn hứng thú biết nữa rồi." Mẹ của đứa bé đã tự mình tìm đến cô rồi, còn lý do gì nữa đây? Đừng nói với cô là anh lại định lấy rượu ra làm cái cớ nữa nhé. Ai tin nổi chuyện đó chứ?
Có phải cái gọi là "nỗi khổ" của anh là vì không kiểm soát nổi bản thân nên đã phạm phải sai lầm?
"Nam Nam." Chu Nhượng hét lớn, muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng anh còn chưa kịp chạm vào cô, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh đi ra, một quyền đánh vào một bên mặt Chu Nhượng.
"Nếu anh dám chạm vào người phụ nữ của tôi, thì đừng hỏi tôi là ai." Nói xong, anh ta lại đ.ấ.m Chu Nhượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT