Tô Nam không thèm đáp, chỉ mặt lạnh nhìn cô ta.
Thấy Tô Nam không nói gì, Trương Quyên mím môi, cứng đầu nói tiếp: "Tôi thấy cô vừa cho thằng nhóc đó nhiều kẹo thế, cô có thể cho tôi vài viên được không? Tôi ăn mới có sức làm việc, nếu không lỡ tôi ngất xỉu thì sao?"
Tô Nam vờ như không nghe thấy, tiếp tục gấp găng tay lại, nhìn thoáng qua bàn tay sưng đỏ và đau nhức của mình rồi thở dài, ngồi phịch xuống bao tải mang theo, bắt đầu ngẩn người.
Bao giờ Chu Nhượng mới đến giúp cô đây, ôi, cô không muốn làm việc đồng áng thêm chút nào nữa.
“Đồng chí Tô, làm người không thể vô tình ích kỷ như vậy.” Giọng nói của Trương Quyên trở nên khó chịu và gắt gỏng hơn.
“Cô yếu đuối như vậy mà cũng có người cần đấy à? Làm việc mà đòi ăn kẹo, nhà nào nuôi nổi cô đây?” Tô Nam bật cười, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Trương Quyên đầy ý nhị.
Không ngờ cô lại dùng chính lời nói của mình để đáp trả, Trương Quyên vừa xấu hổ vừa tức giận, biết không đòi được kẹo, đành mang cuốc sang làm ở mảnh đất khác, tránh xa Tô Nam.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play