Mọi người im lặng không nói gì.
"Tô Nam ăn ít lắm, không ăn được bao nhiêu lương thực đâu, phần của cô ấy tôi sẽ trả cho." Chu Nhượng nói tiếp lời Đinh Mậu, khiến mọi người cứng họng không nói được gì.
“Không cần đâu, đồng chí Tô Nam hôm kia đã đưa cho tôi tiền ăn rồi, tôi đã ghi vào sổ công rồi.” Cao Trung Bân bưng bát từ ngoài đi vào, sắc mặt không được tốt lắm.
Cái bát của anh ta tối hôm qua mang đi đựng nước, lúc nãy ăn cơm mới nhớ ra là để quên trong phòng ngủ nên anh ta mới vào lấy, lúc quay lại thì đã được nghe trọn vẹn một màn kịch hay như vậy ở ngoài hành lang rồi.
“Vậy sao anh không nói sớm?” Dương Phượng đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Cao Trung Bân, nếu như anh ta nói sớm một chút thì cô ta đã không đến mức bị Đinh Mậu và Chu Nhượng hát đôi khiến cô ta lúng túng như vậy.
Cao Trung Bân đi đến chỗ của mình ngồi xuống, vừa múc cho mình một bát canh bột mì, vừa thản nhiên đáp: “Cô có hỏi tôi đâu, hơn nữa cũng chưa đến ngày công bố sổ sách mà.”
Cao Trung Bân vì nấu ăn ngon nên phụ trách quản lý nhà bếp, cho nên cũng kiêm luôn việc quản lý sổ sách, mỗi người mỗi tháng nộp một khoản tiền ăn hoặc lương thực nhất định là có thể cùng nhau ăn cơm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play