Tô Nam bưng bát nhỏ, ăn một miếng rồi lại một miếng, ngoại trừ đậu phụ chiên, cô còn chưa động đến canh bột ngô, bởi vì nó không ngon, cô lại kén ăn, thực sự không ăn nổi.
"Nam Nam, cậu ăn nhiều một chút đi, lát nữa buổi tối sẽ đói đấy." Lưu Ngọc chú ý đến hành động của Tô Nam, vội vàng nhắc nhở.
"Không sao đâu, tớ không đói lắm." Tô Nam cười đáp lại.
Đột nhiên, một tiếng cười khẩy vang lên từ bàn ăn.
Tiếp đó là giọng nói châm chọc của Dương Phượng: "Kiểu cách nhỉ, không ăn nổi thì đừng có ăn, ai cầu xin cậu ăn đâu? Đừng có bày ra vẻ mặt chê bai đó, phải biết những hạt gạo này đều là do mọi người vất vả kiếm công điểm đổi lấy đấy."
"Đúng đó, một chút công điểm cô cũng chưa kiếm được, về đây là ăn không của mọi người, không biết cậu xấu hổ thế nào nữa, mặt dày thật đấy." Chung Tiểu Điệp cũng hằn học tiếp lời.
Lời này vừa dứt, cả phòng bếp chìm vào yên lặng, những người đang ăn ngon lành cũng đồng loạt dừng đũa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT