Cao Trung Bân đứng trước mặt đám thanh niên trí thức, chống nạnh, tức giận phản bác.
“Tôi nhớ là thanh niên trí thức Chu từ ngày đến thôn, ngày nào cũng nhận đủ công điểm mà? Thế mà gọi là không hiểu việc đồng áng à?”. Lưu Ngọc đứng phắt dậy, bĩu môi.
Lý Tuấn Dương đứng cạnh Cao Trung Bân, ánh mắt lộ vẻ bất thiện, lạnh lùng nói: “Chẳng phải bọn họ tự nguyện đi, là do thanh niên trí thức chúng ta có văn hóa nên mới được công xã gọi đi đấy chứ”.
“Mọi người đừng hiểu nhầm, mọi người bình tĩnh đã nào, đợi người của công xã từ thành phố về sẽ rõ kết quả”. Tiếu Hạ Quốc đứng trên tảng đá lớn, mồ hôi nhễ nhại, cố gắng xoa dịu đám đông.
Tô Nam và Tiếu Phương Vân đến bờ ruộng vào lúc này, hai người đều cúi gập người, thở hổn hển, rõ ràng là đã đi rất vội.
Đây là lần đầu tiên Tô Nam ra ngoài từ khi bị thương ở chân, mọi thứ xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Lúc nãy, một đám người hùng hổ đến gọi Tiếu Hạ Quốc từ trong nhà ra ngoài, khiến mọi người đang ăn cơm sợ hết hồn.
Nếu không phải Tô Nam phải giả vờ đi lại bất tiện thì cô đã đi theo Lý Thúy Bình và Tiếu Phương Trì từ sớm rồi, đâu đến nỗi bây giờ mới đến nơi.
“Chúng tôi mặc kệ, cứ cho là bọn họ không xin được phân bón với giống thì sao, dù gì thì mấy người làm cán bộ cũng phải chịu trách nhiệm!”. Một người trong đám đông lên tiếng gây hấn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT