Giờ cơm chiều.

Chiêu Tuyết cũng không rõ bản thân đã nuốt trôi bữa cơm này như thế nào.

Hầu hết người trong gia tộc đều đã có mặt. Đám hậu bối trẻ tuổi tài năng, các đệ tử đã vượt qua kỳ thi trạch tuyển, người nào người nấy đều hào hứng, vây quanh Chiêu Dương thành ba lớp trong, ba lớp ngoài, chật như nêm cối. Ai nấy đều không giấu được sự nôn nóng và háo hức muốn tận mắt chiêm ngưỡng nữ tu sĩ mang thiên phú trăm năm hiếm gặp kia – người như vầng thái dương, hấp dẫn mọi ánh nhìn trong đại sảnh.

Chiêu Tuyết thậm chí... còn chưa được nhìn thấy rõ mặt nàng.

Nàng ngồi ở một góc bên bàn dài, cúi mắt lặng im, chỉ lắng nghe tiếng người trong tộc không ngừng ca tụng đại tỷ Chiêu Dương và tán thưởng công lao dạy dỗ của trưởng bối trong nhà.

Ở nơi ánh nhìn của tất cả mọi người đều hội tụ, đại tỷ nàng ngồi đó. Trên gương mặt là nụ cười vừa đủ, tóc đen dài được búi cao sau đầu, thần sắc trầm tĩnh như tranh thủy mặc, sống lưng thẳng tắp, khí chất ung dung lại lộ rõ vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám thất lễ.

Đó chính là khí độ của người tu tiên.

Sau khi vượt qua Trúc Cơ kỳ, người tu chân và phàm nhân đã như khác biệt trời vực. Người từng dẫn nàng đi hái thuốc thuở bé – đại tỷ Chiêu Dương – giờ đây đã trở nên xa cách đến mức, Chiêu Tuyết cũng không còn biết nên nói gì khi đối diện với nàng nữa.

Hai người đã không còn bất cứ tiếng nói chung nào.

Và rồi, sớm muộn gì Chiêu Lam cũng sẽ giống như vậy.

Chiêu Tuyết cúi đầu, lặng lẽ dùng thìa khuấy nhẹ chén canh trước mặt.

Phiền chết đi được.

Dù đã khéo léo tránh được tiệc trưa, nhưng bữa tối thì chẳng thể trốn thoát.

Quý Tuyết Thọ không có mặt. Đạp Tuyết cũng không thấy đâu.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy như đứng giữa đống lửa, như ngồi trên than nóng.

Chỉ mong nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, để đám người kia sớm rời khỏi, và Quý Tuyết Thọ có thể gặp được đại tỷ, đưa trả lại toàn bộ những thứ thuộc về người kia.

Chiêu Tuyết quyết định chủ ý trong lòng, không chút do dự.

Trong nguyên tác, Quý Tuyết Thọ chính là vì không kịp bày tỏ tâm ý, mới bước vào con đường ma đạo. Nếu lần này, hắn có thể thổ lộ rõ lòng mình với đại tỷ Chiêu Dương — cho dù bị từ chối — thì cũng có thể buông xuống chấp niệm. Như vậy, khả năng đọa ma tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.

Trên bàn cơm, tiếng trò chuyện rôm rả nối tiếp từng đợt, khiến đầu óc Chiêu Tuyết như ong ong, không tài nào tập trung nổi.

“Nghe nói lần này Chiêu Dương đến trấn Ngộ Tiên để diệt ma? Nơi đó cách đây cũng không xa, liệu có nguy hiểm gì không?”

“Không nghiêm trọng lắm đâu. Ngoài mục đích rèn luyện ra, ba năm một lần ‘Tìm Tiên Đại Hội’ cũng sắp bắt đầu rồi. Trong tông mới sắp xếp trước các khu vực tiêu diệt yêu ma, tránh để phàm nhân hoặc tán tu đi ngàn dặm xa xôi rồi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Đáng tiếc là đại ca nhà ta năm ngoái không trúng tuyển. Tiêu chuẩn của Tàng Kiếm Tông đúng là quá cao rồi.”

“Cũng đúng thôi, nơi như Tàng Kiếm Tông, chỉ có thiên tài như đại tỷ Chiêu Dương mới xứng vào. Chúng ta cũng đừng thất vọng, còn ba tông mười sáu phái kia nữa, đường vẫn rộng lắm mà.”

“Phải đó. Mà năm nay Chiêu Lam chắc cũng đi thi đúng không? Dù gì thiên phú của nàng cũng chẳng kém đại tỷ chút nào.”

“Chiêu Lam đi cùng chúng ta diệt ma, nhưng thực chiến thì vẫn còn non lắm.”

Nghe thế, Chiêu Dương khẽ nghiêng đầu nhìn sang phía Chiêu Lam.

Thiếu nữ buộc tóc song trát, cười tươi tắn, khuôn mặt có bảy phần tương tự nàng, thè lưỡi làm mặt quỷ một cách đáng yêu.

Chiêu Dương quay lại, thở dài bất lực, “Mẫu thân còn muốn giữ muội ở nhà thêm vài năm nữa. Chiêu Lam thì lại cứng đầu, ta phải giám sát nàng nhiều hơn mới được.”

Chiêu Lam không phục, “Đại tỷ! Muội vẫn luôn chăm chỉ tu tập mà, có ham chơi đâu!”

Tiếng cười lập tức bùng lên khắp bàn tiệc, náo nhiệt vô cùng.

Chiêu Tuyết khựng lại. Trong lòng như bị kim nhọn đâm khẽ.

Canh trong bát còn bốc khói, mùi hương sực nức, hun đến nỗi khiến mắt nàng cay xè. Tiếng cười ồn ào như sóng gió, từng trận từng trận ập vào tai nàng, khiến đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

…… Vốn tưởng mình đã sớm quen với kiểu "phản ứng gia đình cốt truyện" như thế này rồi cơ mà.

“Chiêu Lam muội muội từ bé đã là cô bé đáng yêu như vậy rồi, khiến ai cũng quý mến.”

“Đâu giống như cái đứa kia, lạ lùng kỳ quặc.”

Chiêu Tuyết bất giác khựng lại. Tai nàng ong ong.

“Lúc nào cũng cúi gằm mặt, thấy người chẳng thèm chào hỏi, âm u kỳ lạ, khác hẳn Chiêu Lam… Nhưng cũng đúng thôi, hai người vốn không phải chị em ruột.”

“Nghe nói còn không có linh căn gì cả, đúng là số trời định sẵn sẽ là phàm nhân cả đời. Nhà chủ của Thẩm gia xưa nay người tài lớp lớp, nếu không phải năm đó phu nhân nhặt nàng về phủ, nói không chừng con cháu chi thứ như chúng ta còn có cơ hội được nhận tổ quy tông…”

Vì sao đang nói chuyện vui vẻ, lại phải lôi ta vào?

Hay là… đây chính là vận mệnh mà một “pháo hôi” như ta sinh ra đã phải gánh lấy, để so sánh, để làm nền, để bị mỉa mai?

Một người ngó sắc mặt của vị chủ tọa, cười gượng hai tiếng, giơ chén rượu lên hòa giải:

“Thôi nào, đừng nói nữa, đừng nói nữa… Uống rượu đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play