Hạ Loan thôn huyện Quảng An, triều Đại Việt
Giữa mùa hè, lại một ngày nóng như muốn đem người ta ra phơi khô sau một ngày lao động. Chiều dần xuống, từng cơn gió thoảng qua, người nhà nông hiếm khi rảnh rỗi ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm sau bữa cơm chiều. Một tiếng thét chói tai tựa như phá không đánh vỡ cả một vùng yên lặng.
"Hình như là Chu gia nhị tẩu tử sắp sinh con?" Có người nói.
"Không phải chứ, còn một tháng thời gian nữa mà, chẳng lẽ sinh non?"
"A, thôi xong, này sinh non cũng khó mà nuôi sống."
"Haiz, dù sao nha đầu cũng dễ nuôi, phòng kia nhà bọn họ cả đám nha đầu không phải đều nuôi sống đó sao."
"Sao ngươi biết người ta sinh nha đầu?"
"Ầy, cũng đã sinh ra bốn nha đầu, thai này khẳng định vẫn là nha đầu, Chu lão nhị này chính là không có mệnh sinh tiểu tử, sinh nhiều cũng vô ích."
"Hứ, mấy lời này ngươi tốt nhất đừng nói trước mặt Chu nhị ca, bằng không hắn liều mạng với ngươi, đâu phải ngươi không biết vợ chồng người ta mong đứa con trai mong đến mòn con mắt."
"Đương nhiên, bộ ngu sao đem mấy lời này nói trước mặt hắn."
Xì xầm xầm xì, cả đám người vừa hóng mát vừa thảo luận, lại có người muốn xem náo nhiệt liền đứng dậy hướng về phía nhà Chu gia mà đến.
Tòa nhà Chu gia cũng chính là nhà đất kiểu Tam Tiến với ba gian nhà chính, hai bên đều có sương phòng, mái ngói đen nhánh bao vòng sân rộng, tại Hạ Loan thôn so với đại đa số vậy đã được coi như là đỉnh đỉnh khí phái rồi.
Bên trong sân viện Chu gia, lại trong một căn phòng nhỏ tại Tây sương phòng, một người phụ nữ trông vô cùng tiều tụy đang nằm trên giường, ngoài cái bụng phình to, còn lại tứ chi khô gầy nhìn thế nào cũng không giống như một thai phụ.
"Chu nhị tẩu, nỗ lực hơn nha, đã vỡ nước ối rồi, ráng thêm chút nữa là có thể sinh ra tiểu tử." Xem bộ dáng người phụ nữ đang dần dần uể oải, bà mụ hoảng hốt trong lòng, vội lên tiếng.
Có lẽ nghe nói rằng mình sẽ sinh ra tiểu tử mà người phụ nữ lại có thêm động lực, nàng liền thật sự mở to hai mắt, càng thêm cố gắn, trán nổi gân xanh, thỉnh thoảng lại truyền ra một tiếng kêu rên
Đứng bên giường đất là hai bé gái nhìn khô gầy nhỏ yếu, đều đã năm sáu tuổi, mắt hàm lệ nóng, một trong hai đứa đang liên tục lau mồ hôi trên trán người phụ nữ.
Ngoài cửa phòng, một người đàn ông chân què nghe tiếng kêu rên từ bên trong mà lòng hoảng loạn, kéo từng bước chân không nhanh nhẹn xoay quanh bệ cửa vừa không biết phải làm sao.
Trong phòng lại kêu lên một tiếng kèm theo tiếng người thúc giục, lúc này bà mụ chạy ra với vẻ mặt nôn nóng nói với người đàn ông chân què: "Chu nhị ca, nhị tẩu lần này sinh gian nan, nhìn như không tốt, ngươi tốt nhất nên đi thỉnh đại phu về đây."
“Diễm nương!” Nghe bà mụ nói như vậy, mặt người đàn ông chân què lập tức trắng bệch, hắn cũng bất chấp tập tục nam nhân không vào phòng sinh, kéo lê chân què chạy nhanh vào phòng, nhìn sắc mặt thê tử tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng Chu Thu đau thấu từng cơn.
"Diễm nương, mở mắt ra đi, cố gắng thêm chút nữa."
"Thu ca..." Vương Diễm cố sức mở mắt, thở dốc vài tiếng. "Ta sợ là không được rồi... Ngươi về sau mang theo mấy đứa nhỏ sống qua ngày, tìm cho các nàng nhà chồng tốt, lại tìm thêm người sinh nhi tử cho người đi."
"Diễm Nương, không được nói như vậy, ngươi sẽ không có việc gì, ta đây liền đi thỉnh đại phu, ta đi ngay đây, sau này chúng ta không bao giờ sinh con nữa, mặc kệ có nhi tử hay không, đều không quan trọng bằng ngươi."
Chu Thu một mặt nước mắt hướng bà mụ nhờ trông nom, lại nói với hai bé gái bên mép giường: "Đại Nha, Tam Nha, các con đi cách vách tìm nhị nãi nãi nấu hai quả trứng gà bưng tới cho Nương các con ăn, sau đó nhờ nhị nãi nãi gϊếŧ một con gà, chờ Cha trở lại trả tiền."
Đại Nha Tam Nha nghe xong, vội vàng đáp ứng chạy đi.
Chu Thu ra cửa, nhìn lên thượng phòng, cảm thấy từng đợt rét run trong lòng, tuy rằng đã sớm biết mình ở cái nhà này không có địa vị, nhưng đối với phụ thân hắn là Chu lão gia tử vẫn ôm một chút hy vọng, vậy mà hiện giờ Diễm Nương sắp không chịu được nữa, người thượng phòng lại không có chút động tĩnh nào, hắn cũng không tin bên này xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn họ vẫn không biết chút gì.
Thượng phòng nhà chính, mọi người đều đã ăn cơm xong, lúc này cả gia đình đang ngồi cùng nhau nói chuyện. Trên giường đất là Chu lão gia tử cùng Chu mẫu, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Ngồi cạnh Chu mẫu là một tiểu cô nương đang hết sức chuyên chú nhìn cái vòng tay, thỉnh thoảng lại giơ lên khoe ra một chút, trong mắt hiện lên niềm vui sướиɠ rõ ràng. Ngồi bên dưới là hai vợ chồng Chu lão đại và một bé trai bốn tuổi đang nghịch quả trứng gà, một nha đầu chín tuổi với bộ mặt thanh tú đang bên đèn thêu hoa, cạnh đó Chu lão tứ tay cầm quyển sách đang rung đùi đắc ý.
Chu mẫu nhìn tiểu nhi nữ đang cao hứng cùng cái vòng tay: "Việc hôn nhân này của tiểu muội xem như đã định, nhìn đi, nhà ai có thể bỏ xuống được bao nhiêu sính lễ trọng như vậy, không nói tới những thứ khác, chỉ ba mươi lượng sính lễ lại thêm một cái vòng tay đáng giá như vậy, vòng tay này giá ít nhất cũng phải mười lượng a."
Chu phụ vẫn đang hút thuốc, không nói chuyện.
Tức phụ của Chu lão đại là Lý Nhị Muội vội vàng lên tiếng: "Còn không phải sao, bởi nói tiểu cô nhà ta có phúc khí, về sau gả đến Chu gia làm thiếu nãi nãi ăn sung mặc sướиɠ a." Nói xong lại mờ mịt nhìn thoáng qua nữ nhi đang thêu hoa dưới ánh đèn, thầm tính toán về sau nên tìm cho nữ nhi dạng nhà chồng như thế nào.
Chu tiểu muội bị nói đến đỏ bừng khuôn mặt, hờn dỗi một câu: "Đại tẩu."
"Này có cái gì mà thẹn thùng, Chu thiếu gia kia đối với tiểu cô tình thâm nghĩa trọng, tiểu cô gả qua về sau còn không phải là rớt vào vại mật hay sao." Lý Nhị Muội gả đến Chu gia nhiều năm như vậy, đối với tâm tình Chu mẫu cũng hiểu được ít nhiều, nói cho Chu mẫu cùng Chu tiểu muội đều vui mừng hớn hở.
Chu lão gia tử tuy vẫn không nói lời nào, nhưng nhìn qua ánh mắt cũng lộ ra một chút cao hứng, chu lão đại thì chỉ lo đùa nghịch sọt tre trong tay. Lý Nhị Muội liếc ánh mắt nhìn Chu lão đại hận rèn sắt không thành thép, người trượng phu này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thành thật, lại nói những huynh đệ khác trong nhà, Chu lão tam làm ở tửu lầu trấn trên, mắt thấy sắp được cha vợ hắn nâng đỡ lên làm nhị trưởng quầy, Chu lão tứ thì đang đọc sách ở tư thục, năm nay lại đi khảo tú tài, đến khi đó trong nhà người làm trưởng quầy kẻ làm quan, nhà bọn họ vẫn phải kiếm ăn trong đất. Nàng theo bản năng bỏ qua Chu lão nhị.
Lúc này, Chu Thu mới bước vào phòng.
Một phòng người vừa mới còn hoà thuận vui vẻ, thấy hắn tới liền lặng thinh không nói, ngày thường bất hòa trừ những khi tất yếu phải chạm trán với bọn họ, người này hôm nay như thế nào lại tìm đến thượng phòng.
Chu lão nhị bỏ qua thần sắc kinh ngạc của những người khác, trực tiếp nói với Chu lão gia tử: "Cha, Diễm nương sinh khó, ta phải đi thỉnh đại phu ngay bây giờ, người mau lấy ra cho ta chút bạc."
"Cái gì!" Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Chu mẫu đã lớn tiếng quát: "Tụi bây cho là sinh ra cục cưng hay cục vàng, còn muốn đi thỉnh đại phu, bạc trong nhà nào có còn, sinh ra một đám nha đầu, mỗi đứa đều như quỷ chết đói đầu thai, hiện tại còn muốn bạc, nằm mơ đi."
Chu Thu liếc mắt nhìn Chu mẫu một cái lại dời đi nhìn chằm chằm vào Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử thở ra một ngụm khói thuốc: "Tức phụ ngươi thật sự rất nghiêm trọng sao?"
Chu Thu ừ một tiếng.
"Vậy thì đi đi, về phần bạc ngươi không cần phải lo lắng."
Được lời khẳng định từ Chu lão gia tử, trong mắt Chu Thu lúc này mới có chút cao hứng, liền chạy vội đi thỉnh đại phu.
"Lão già chết bầm, hở cái là đi thỉnh đại phu, trong nhà đâu ra nhiều bạc như vậy, năm nay đại lang cùng lão tứ đều phải đến trường thi, còn có của hồi môn của tiểu muội nữa, thỉnh đại phu thì có ích lợi gì, còn không phải lại sinh ra một đứa nha đầu sao." Chu mẫu thấy Chu lão gia tử thật sự đồng ý, liền chửi ầm cả lên.
Chu lão gia tử đập tẩu thuốc lên giường đất nói: "Trong nhà có bao nhiêu gia sản ta với ngươi đều rõ ràng, dù gì cũng là một mạng người, tâm tư của ngươi như thế nào đừng tưởng rằng ta không biết."
Nghe xong Chu mẫu liền cứng đờ cả người: "Ta thì có cái tâm tư gì, còn không phải vì tốt cho cái nhà này hay sao!"
"Hừ, ngươi đối với lão nhị như thế nào tự ngươi biết, nhưng mà đừng quên, nó cũng là nhi tử của ta."
"Ngươi... Ngươi... Lời này của ngươi là có ý gì, ý ngươi nói ta bạc đãi hắn, trời xanh a, mệnh ta như thế nào lại khổ như thế này a, ta biết trong lòng ngươi chỉ có con hồ ly tinh kia, cả cái nhà này ngươi chỉ để mắt tới nhi tử của tiểu phụ kia sinh ra, mệnh của lão đại, lão tam, lão tứ, đại muội, tiểu muội thật là khổ a, vì nương các ngươi nên cha các ngươi đều chướng mắt các ngươi a..."
"Đủ rồi, ở trước mặt bọn nhỏ ngươi nói lung tung cái gì, cũng không sợ người ta chê cười." Chu lão gia không thể nhịn được nữa, rống lên một tiếng làm Chu mẫu sợ cứng họng.
"Cha, nương, các người có thể yên tĩnh một chút hay không, còn để cho người ta đọc sách không vậy." Chu lão tứ ngẩng khuôn mặt bất mãn nhìn đôi vợ chồng già, đứng lên phẩy tay áo bỏ ra ngoài.
Lý Nhị Muội vội khuyên vài câu rồi cũng mang theo đám người đại phòng về gian nhà ở tại đông sương. Hai gian nhà lớn và một cái tiểu gian, so với gian l*иg hấp của Chu lão nhị tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lý Nhị Muội tâm thần không yên nói với Chu lão đại: "Ngươi nói nhị thẩm có thể nào sinh ra một tên tiểu tử hay không?"
"Nhị đệ trong nhà nhiều nha đầu như vậy, lúc này cũng nên sinh ra tiểu tử a." Chu lão đại buồn buồn nói.
“Ngươi cái đồ đầu gỗ, lão nhị làm thợ mộc một năm tiền kiếm ra không ít, hiện tại đều phải nộp lên toàn bộ, vì sao, còn không phải bởi vì hắn không có nhi tử, trong lòng không có chỗ dựa, còn phải trông cậy vào đám cháu trai lúc về già, Lại nói, nương hắn còn lưu lại tài sản, nếu là có nhi tử, trong lòng hắn liệu có ý tưởng khác hay không?”
Lý Nhị Muội vừa nói như vậy, Chu lão đại cũng không nói gì nữa. Nếu lão nhị không có nhi tử, hắn sẽ tiếp tục vì cái nhà này mà ra sức không chút tàng tư, ngược lại, đừng nói về sau kiếm được tiền khẳng định hắn sẽ không giao nộp lên toàn bộ, mà số của cải Nhị nương để lại, nói không chừng cả nhà còn phải phun ra.
Chu lão đại là trưởng tử, về sau chia nhà hắn vẫn nhận được phần hơn, nếu lão nhị thật sự muốn lấy đi tài sản của nhị nương lưu lại, chẳng phải là đào từ trong chén của mình ra hay sao.
"Vậy phải làm sao?" Chu lão đại hỏi.