Hoài Ân một tiếng “Tiểu Bảo” nghẹn nơi cuống họng, nuốt chẳng trôi, nhả chẳng ra, tựa ngàn cân đá ép nặng giữa ngực, mỗi bước tiến lên đều phải gắng hết ý chí.
Song vẫn bị Tô Dận chặn trước mặt.
Đối diện Tô Dận, Hoài Ân xưa nay đều là phẫn hận, chán ghét, lại mang chút ghen tỵ; giờ đây lại lạ lùng tĩnh lặng, chỉ bình thản kiên định bảo: “Ta sẽ không đi. Tiểu Bảo ở đâu, ta sẽ ở đó.”
Tô Dận khẽ sững, rồi hừ lạnh khinh bỉ. Vốn anh ta là công tử thế gia, lời lẽ hằng ngày đều thanh nhã, chẳng chạm tới thứ tục tằn dơ bẩn. Lúc này muốn rủa đến tổ tông mười tám đời của Hoài Ân, lại tìm không ra câu chữ, cuối cùng chỉ bật ra được một tiếng: “Vô sỉ!”
Hoài Ân như chẳng nghe thấy, mắt nhìn thẳng Tiểu Bảo, giọng thành khẩn đến cực điểm: “Tiểu Bảo, là thật.”
Tiểu Bảo cụp mắt: “ Nơi đây chẳng còn gì để ngươi vương vấn. Mau đi đi. Tô phủ chật hẹp, chứa không nổi tôn giá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT