Thần Vương nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo một lúc, khóe môi khẽ nhếch: “Ngươi hẳn cũng đoán được rồi. Không sai, đứa bé ấy chính là cốt nhục của đại mỹ nhân Tiết thị và Nhị ca của ta. Dung mạo, khí độ của Tiết Quý phi…, cả đời bản vương chưa từng gặp ai động lòng người hơn. Hoài Ân dù chỉ được một nửa cũng đủ khiến ngươi hồn xiêu phách lạc rồi. Chuyện giữa hai ngươi, bản vương đều biết rõ rành rành. Nếu không nhờ ngươi, y cũng khó mà thuận lợi đến thế. Tài vật nhà ngươi giấu trong sơn động, y đã sớm dọn sạch không còn. Của cải triều đình thu được chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Nói thật, nhà họ Kim quả là giàu đến mức khó ai bì kịp…”
Hắn hơi ngừng lời, ánh mắt sâu xa: “Hôm nay bản vương rảnh rỗi kể lắm chuyện như vậy, ngươi hẳn thấy lạ. Thực ra bản vương vốn có mục đích.”
Dứt lời, hắn từ trong ngực lấy ra một vật, nói: “Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ gặp lại người trong lòng. Giờ đây có một cơ hội để cứu cả nhà các ngươi, chỉ xem ngươi có chịu nắm lấy hay không.”
Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn vật trong tay hắn — một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay. Rồi lại ngơ ngác nhìn Thần Vương.
“Chuyện này, ngươi đáng lẽ nên vui mới phải. Các ngươi giờ đều thành tù nhân, lại được đãi ngộ thế này, ngươi tưởng là công lao của phụ thân ngươi sao?”
Hắn khẽ cười khinh bạc: “Hừ, mấy năm nay phụ thân ngươi phất lên như diều gặp gió, nhưng người mừng thì ít, kẻ ganh ghét thì nhiều. Một khi thất thế, bao nhiêu kẻ sẽ tranh nhau mà dày vò các ngươi. Nay các ngươi còn được yên thân ngồi đây, là nhờ bản vương có một vị cháu ngoan hao tổn không ít tâm cơ.”
“Ngươi cũng chớ vội cảm kích. Cháu ta khôn ngoan lắm, giữ lại các ngươi tất có dụng ý. Dụng ý gì, thì phải hỏi phụ thân ngươi… hỏi xem ông ta đã giấu những thứ tốt đẹp ấy ở đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT