Tiểu Bảo tất bật một mạch đến tận tối. Ăn cơm xong lại phải đi dỗ Tiểu Vũ. Con bé hôm nay giận dỗi, không chịu ăn, thế là Tiểu Bảo đành bưng bát theo sát bên, dỗ dành từng miếng.
Tiểu Vũ trước mặt người khác chưa từng như vậy, lúc nào cũng ra dáng người lớn, dù là trước mặt Kim lão gia hay phu nhân cũng giữ vẻ chững chạc. Chỉ riêng trước mặt Tiểu Bảo mới giống một tiểu cô nương thật sự — biết làm nũng, biết bướng bỉnh.
Mãi đến khi dỗ được nàng ngủ say, Tiểu Bảo mới thở phào.
Từ khi trở về Kim phủ tới giờ, hắn hết bận việc này lại lo việc kia, chẳng rảnh rỗi chút nào. Cả ngày hôm nay chưa được gặp Hoài Ân lấy một lần. Mấy ngày trước còn quấn quýt bên nhau chẳng rời, giờ bỗng thấy trống trải không quen. Dẫu đã là đêm khuya, Tiểu Bảo vẫn muốn đi tìm y, chỉ cần được ôm y ngủ một giấc cũng tốt.
Tiếc thay, khi tới biệt viện của Hoài Ân, Tiểu Bảo lại thất vọng vô cùng. Trong phòng Hoài Ân trống không, giữa đêm hôm khuya khoắt ai lại ra ngoài? Gọi Tả Ảnh tới hỏi thì hắn cũng chỉ tỏ vẻ hờ hững, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.
Tiểu Bảo tức lắm. Cùng là thiếu niên mười bảy mười tám, mà hai thuộc hạ của Hoài Ân sao khác xa Chiêu Tài, Tiến Bảo đến thế. Khi nhìn người thì như đang soi xét tổ tông tám đời, còn lúc chẳng thèm nhìn thì như thể ngươi chẳng tồn tại trên đời. Quả nhiên, chủ nhân thế nào thì thuộc hạ thế ấy. Tiểu Bảo thầm nhủ, lần sau nhất định sẽ trước mặt Hoài Ân nói vài lời, thổi gió bên gối, phải trị cho ra trò cái thói “mắt chó coi thường người” của tên này.
Không tìm được Hoài Ân, Tiểu Bảo cũng không muốn quay về đối diện với căn phòng trống rỗng. Giờ hắn rất muốn trò chuyện với Hoài Ân, kể xem hôm nay mình đã làm gì, cũng muốn biết nửa đêm Hoài Ân ra ngoài là để làm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play