Thực ra, đúng là Kim Tiền bang ở Giang Nam ai cũng biết.
Kim Tiền bang không chỉ được xếp vào hàng ngũ những bang giàu có nhất Giang Nam mà trong cả thiên hạ không có bang nào có thể sánh bằng về mặt tài chính. Nói đến sự hưng thịnh của gia tộc họ Kim, thì đây là một thời kỳ huy hoàng.
Hơn mười năm trước, Gia Vân, hoàng đế thứ tám của triệu đại Tông Chính, là một kẻ bất tài vô dụng. Ông ta đam mê tửu sắc, không màng đến triều chính. Trung Nguyên bị hạn hán nghiêm trọng, nam sông Dương Tử xảy ra nạn đói nghiêm trọng, biên giới liên tục bị man di xâm lược. Trong một thời gian dài, người dân sống trong cảnh nghèo đói.
Những người có tham vọng từ khắp mọi nơi đang nổi lên. Triều đại Tông Chính, tồn tại trong một trăm năm, đã hỗn loạn, suy tàn. Không ngờ, Hoàng đế Gia Vân đột ngột qua đời ở tuổi 37 chưa kịp lập di chiếu. Ông có bốn hoàng tử và hai công chúa. Hai hoàng tử còn bé, nên cuộc chiến giành ngai vàng diễn ra giữa thái tử và nhị hoàng tử.
Cuối cùng, thái tử lên ngôi, nhị hoàng tử bị lưu đày. Có người nói rằng ông đã bị bí mật xử tử. Sự thật ra sao, e rằng chỉ có những người trong cuộc mới biết.
Tân hoàng đế là người thông minh, dũng cảm, trẻ tuổi và đầy triển vọng. Ông đã lên ngôi hoàng đế ở tuổi hai mươi. Ngay khi lên ngôi, ông đã tạo ra những thay đổi mạnh mẽ cho thiên hạ. Trong tám năm, ông đã dẹp yên những rắc rối trong lẫn ngoài, đưa triều đại Tông Chính, vốn suy tàn sau một trăm năm tồn tại thoát khỏi thời kỳ loạn lạc.
Khi ông mới lên ngôi, nhiều luật lệ mới đã được ban hành. Toàn bộ triều đại Tông Chính đang trong thời kỳ tái thiết. Trong hoàn cảnh đó, nhiều người nắm bắt cơ hội đã trở nên giàu có chỉ sau một đêm, Kim Tiền bang là một trong số đó.
Nói về nhóm người làm giàu thời bấy giờ, phần lớn lịch sử làm giàu của họ đều không mấy vẻ vang, và cách kiếm tiền hết sức xấu hổ.
Thủ lĩnh Kim Tiền bang là Kim Bảo, thời trẻ chỉ là một tên côn đồ vô học . Hắn cướp của,
cầm đầu một nhóm côn đồ nhỏ để kiếm sống.
Một ngày nọ, hắn thấy một cô gái trẻ bị cướp ở ngoài thành nên vội vã ra cứu. Bình thường nếu gặp phải tình huống như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng lúc hỏa hoạn để cướp của, nhưng không ngờ lần này hắn có thể can đảm như vậy? Chủ yếu là vì hắn thấy cô gái kia xinh đẹp và ăn mặc sang trọng, nên đột nhiên hắn ngưỡng mộ cô.
Triệu tiểu thư rất biết ơn hắn, nhưng cô không biết hắn có ý đồ đen tối gì.
Kim Bảo tình nguyện đưa Triệu tiểu thư về nhà, trên đường đi hắn vẫn luôn tỏ ra lễ độ, nho nhã. Một cô nương lần đầu đi ra ngoài, trước giờ chưa từng gặp nam nhân nào. Thấy Kim Bảo tuấn tú, dũng cảm, lại chu đáo, nàng không ghét bỏ hắn, nhưng lại cho rằng hắn vô học, thô tục nên cũng không để ý lắm.
Kim Bảo tự nhiên không phải người tốt. Một đêm nọ, hắn dụ dỗ, lừa gạt, ép buộc tiểu thư quan hệ với hắn.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tiểu thư vô cùng hối hận, nhưng chuyện này không tính là cưỡng hiếp, nhiều nhất chỉ là dụ dỗ. Hơn nữa, nàng đã là một nữ tử, đã mất trinh tiết, hối hận cũng vô ích.
Kim Bảo liền đưa tiểu thư về quê ở Giang Nam, tình nguyện ở rể.
Gia thế của tiểu thư này không tầm thường, vốn là con gái của một Mễ Trang ở Giang Nam. Mễ Trang không lớn lắm, nhưng cũng là một thương hiệu lâu đời nổi tiếng. Nhà họ Triệu cũng là một gia đình giàu có ở địa phương.
Triệu lão gia chỉ có một cô con gái, ông vô cùng không muốn có người con rể này, nhưng cũng đành chịu. Thời buổi loạn lạc, việc buôn bán lúa gạo không được thuận lợi lắm, nên Triệu lão gia phải bận rộn với việc làm ăn, không còn tâm trí gây khó dễ cho Kim Bảo.
Kim Bảo tuy là lưu manh nhưng lại rất trọng tình nghĩa. Dù đã trở thành con rể của một gia đình giàu có nhưng hắn vẫn không thể quên được đám huynh đệ vào ra sinh tử của mình, vì vậy, hắn đã dẫn một nhóm huynh đệ vào phủ đệ làm việc vặt để họ có thể có một cuộc sống ổn định. Tuy không được học hành tử tế nhưng hắn lại rất thông minh. Hắn đã thu phục được rất nhiều người về dưới trướng mình. Hắn chẳng những không gây rắc rối cho Triệu gia mà còn trở thành một người giúp việc đắc lực để trông coi nhà cửa. Hắn cũng rất giỏi việc nhà. Đồng thời đối xử rất tốt với tiểu thư, cũng tôn kính Triệu lão gia, khiến không ai có thể bắt bẻ được hắn.
Hai năm sau, Tiểu Bảo chào đời. Đứa cháu trai bụ bẫm được ông bế trên tay, khiến Triệu lão gia mừng đến mức há hốc mồm. Vì sức khỏe ngày càng yếu nên ông tận tâm chăm sóc cháu trai ở nhà, dần dần giao lại việc làm ăn của gia đình cho con gái và con rể. Ông nghĩ rằng con gái mình đã đọc sách từ nhỏ, rất thông thạo việc mua bán, còn con rể tuy mù chữ nhưng lại khá thông minh, chịu khó. Hai vợ chồng có thể cả đời không phải lo lắng về cơm áo.
Khi đó, tân hoàng đế lên ngôi và miễn thuế ba năm cho Trung Nguyên và bốn tỉnh phía nam sông Dương Tử. Trong một thời gian, dân chúng đã có hy vọng vào cuộc sống.
Vài năm sau, ông Triệu qua đời. Triệu tiểu thư đã vất vả trông coi Mễ Trang, đột nhiên sụt cân nhanh chóng.
Kim Bảo thấy vậy liền đau lòng. Hắn không có thiên phú làm ăn buôn bán, nhưng lại dựa vào trực giác của một tên giang hồ, nghĩ rằng chỉ cần nông phu không bán lúa cho các mễ trang khác, hoặc người dân không đến các mễ trang khác để mua gạo thì họ sẽ không có gì phải lo lắng.
Đây thực sự là một việc rất đơn giản. Sau khi Triệu lão gia qua đời, hắn trở thành gia chủ, liền không có gì phải lo lắng. Vì vậy, hắn hành động không chút do dự. Hắn phát huy hết bản chất giang hồ của mình, trực tiếp dẫn theo một nhóm huynh đệ bắt đầu hành đông. Đầu tiên, hắn đe dọa từng nhà nông dân, sau đó giữa đêm đập phá từng cửa hiệu của người khác.
Dân địa phương biết rõ hắn là thủ phạm, nhưng không dám lên tiếng. Lúc đó, triều đình thay đổi, nhiều quan lại bị thay thế cùng một lúc. Tình hình hỗn loạn. Lúc bấy giờ, chẳng ai quan tâm đến chuyện lặt vặt trong dân chúng . Ai nắm quyền lực mạnh hơn thì có quyền quyết định.
Phương pháp của Kim Bảo khá hiệu quả. Chưa đầy hai năm, Giang Nam Mễ Trang thực sự trở thành cửa hiệu lớn nhất Giang Nam.
Dĩ nhiên, nhiều người dân địa phương rất oán hận Giang Nam Mễ Trang, dù gặp phải rất nhiều phiền phức nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Kim Bảo dùng số bạc lớn mà hắn tích lũy được, bắt đầu chiêu mộ nhân sĩ từ giang hồ. Hắn lập một nhóm "cố vấn" trong phủ và tự xưng là Kim Tiền bang. Hắn cũng thực hiện được ước mơ từ nhỏ là lập nên một bang phái lừng danh trên giang hồ.
Từ đó, hoạt động của Kim Tiền Bang ngày càng phát triển, bao trùm mọi mặt đời sống, từ thực phẩm, quần áo, nhà cửa đến giao thông. Hơn mười năm qua, không chỉ mạng lưới quan hệ địa phương được củng cố vững chắc mà khối tài sản tích lũy cũng vô cùng đồ sộ.
Kim Tiền bang dựa vào nguồn tài chính khổng lồ hàng năm để mang lại lợi ích lớn cho các bang phái lớn trên giang hồ, hoặc tạo điều kiện thuận lợi trong giao dịch, được nhiều bang phái lớn bảo vệ. Mọi người chỉ biết nhìn Kim Tiền bang ngày càng lớn mạnh, không dám lên tiếng, không dám động đậy.
Kim Tiểu Bảo là con trai cả, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Kim Bảo kính trọng, yêu thương, đồng thời có phần sợ hãi đối với Triệu tiểu thư. Tuy là giang hồ, nhưng bản tính hắn rất chung thủy và trong sáng. Tuy giàu có, hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện nạp thiếp. Kim Tiểu Bảo là con trai độc nhất của nhà họ Kim. Gia sản của hắn sánh ngang với một vương quốc. Từ nhỏ hắn đã sống như một vương giả. Hắn đã sống hai mươi năm mà chỉ biết ăn, uống, chơi, làm bất cứ điều gì mình thích. Hắn gần như chưa bao giờ cảm thấy buồn chán.
Nhưng gần đây, hắn thực sự hơi phiền muộn.
Đó là, cha mẹ hắn gần đây cứ thúc giục hắn thành thân.
Quả thực, ở tuổi của hắn, hắn nên tìm một phu nhân từ lâu rồi. Không phải hắn không muốn, chỉ là hắn không thể cam chịu.
Kể từ lần đầu tiên nếm trải hương vị của tình ái vào năm mười ba tuổi, hắn đã nhìn thấy vô số mỹ nhân trong những năm qua, bao gồm cả những phụ nữ đẹp nhất kinh đô, những kỹ nữ nổi tiếng ở Giang Nam và cả những mỹ nhân ngoại quốc. Bất kể giá nào, Kim Tiểu Bảo, hắn đều có thể chi trả được.
Nhưng... Nhìn lại lịch sử tình trường của mình trong những năm qua, tất cả đều được mua bằng tiền…
Cũng có một số người không cần chi tiền, thì vẫn là bị thu hút bởi xuất thân gia thế hắn và muốn lợi dụng hắn để hưởng lợi. Mọi người chỉ lợi dụng hắn, và sau khi đạt được mục đích họ muốn, họ đều rời đi.
Vì vậy, cuối cùng thì vẫn là tiền với tiền thôi.
Trong khi đó những cô nương gia đình giàu có mà hắn thích, lúc nào cũng trầm ổn, ăn nói nhỏ nhẹ, tao nhã, thông thạo cầm kỳ thi hoạ, đọc sách uyên bác, tao nhã, hoặc là những cô nương nhà võ, hào hoa phong nhã, lại có phong thái độc đáo của con cháu giang hồ, cũng đều rất tốt. Tóm lại, người vợ hắn muốn lấy phải xinh đẹp như tiên, thanh thuần như hoa sen, cao quý như hoa mẫu đơn.
Nhưng không ngoại lệ, tất cả những người hắn thích đều xa vời như sao trên trời. Tóm lại, bọn họ cũng chẳng để ý đến hắn.
Tiểu Bảo quay người trước gương đồng, nhìn chàng trai trẻ mập mạp trong gương, rồi sờ bụng mềm mại của mình, có chút nản lòng.
Tuy không đẹp trai, nhưng ít nhất cũng... tốt bụng... Hơn nữa, nam nhân đẹp trai có ích gì? Phần lớn đều vô dụng. Không như ta, vừa hài hước vừa biết lấy lòng phụ nữ, lại còn hào phóng, nếu là ta, ta đi sẽ theo hắn hưởng hết phú quý vinh hoa phú quý trên đời. Những nữ nhân này đang nghĩ gì vậy…
Tiểu Bảo có chút buồn bực, nghĩ đến chuyện hôm qua bị con gái Lý Chi Châu cự tuyệt, mặc dù cha hắn rất mong đợi hôn sự của hắn. Tuần trước là con gái lớn của phái Vô Tướng, tháng trước là Tôn tiểu thư, Hồng tiểu thư, Vương tiểu thư,…
Hắn vất vả giăng lưới khắp nơi, lưới giăng ngàn dặm, nhưng tại sao những tiểu thư hắn thích đều không có ai đáp lại?
Hắn không thích những người cha mẹ tìm cho mình. Muốn cưới thì phải có lai lịch trong sạch, gia thế hiển hách, nhan sắc tuyệt trần, dung mạo xinh đẹp… Ta là con trai của người giàu nhất Giang Nam...!!! Ta cũng là thiếu gia của bang phái giàu nhất thiên hạ...!!! Cho dù con gái của hoàng đế có gả cho hắn cũng không tính là gì.
Tiểu Bảo cười dâm đãng nhìn gương hai lần, đặt tay lên eo, mặt đầy mỡ, đôi mắt to tròn híp lại thành hình trăng khuyết cười to.
Hắn quyết định đêm nay sẽ lên đường đến thăm Lưu Chi Châu. Nghe nói Lưu Chi Châu còn ba cô con gái, chưa ai lấy chồng. Nghe đồn ba cô con gái đều xinh đẹp như tiên, thông minh lanh lợi. Ha ha…. có ba cô con gái, lấy ai cũng được, cưới cả ba thì được hưởng phúc phận gấp ba. Ha ha ….