Hai người không có kinh nghiệm gì, vội vã chạy quanh trong rừng rậm như ruồi nhặng không đầu. Sau một lúc la hét ầm ỉ, giọng đã trở nên khàn khàn, cũng chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Đường trên núi càng lúc càng khó đi. Ngựa không thể cưỡi được nữa, đành phải đi bộ. Một công tử như Tiểu Bảo lúc nhỏ đi vệ sinh cũng phải có người bế. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng trải qua gian khổ như vậy. Cả đêm chưa ăn gì, vừa mệt vừa đói lại vừa lo lắng. Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hắn cảm thấy choáng váng. Hắn thực sự đã đến giới hạn, ngã chúi đầu xuống dưới gốc cây. Tiến Bảo hoảng sợ: “Thiếu gia... Thiếu gia... Người bị sao vậy…?”
Tiểu Bảo khàn giọng nói: "Ta... đói quá..." Bụng hắn cũng phản đối đúng lúc.
Tiến Bảo thở dài: “Thiếu gia, người nghỉ ngơi ở đây đi, ta đi lấy gì đó cho người ăn.”
Tiểu Bảo nằm bất động trên mặt đất, đầu tựa vào thân cây, trông như người chết, giọng nói cũng yếu ớt: “Được rồi... cẩn thận trên đường đi...”
Tiến Bảo dù sao cũng là một võ giả chân chính, ngoại trừ giọng khàn khàn ra, hắn chẳng hề có vẻ gì là mệt mỏi, thậm chí mỗi bước chân đều có thể khiến cành cây gãy kêu răng rắc.
"Nhất định phải có thịt!" Tiểu Bảo dồn hết sức lực, hướng về phía Tiến Bảo biến mất mà hét lớn. Nói xong, cơn mệt mỏi không thể chịu đựng nổi, ý thức dần trở nên hỗn loạn.
Vừa định ngủ thiếp đi, Tiểu Bảo nghe thấy tiếng cành cây gãy dưới chân. Không hề để ý đến thời gian trôi qua, Tiểu Bảo khẽ mở mắt hỏi: “Ngươi về sớm vậy sao?”
Không có tiếng trả lời. Tiểu Bảo hít hít, nhưng không thấy mùi thịt, chỉ có mùi tanh của máu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play