Tiếng gà gáy vang dồn dập ngoài sân, Bạch Thủy khẽ giật mình, biết đã đến lúc phải rời giường. Theo thói quen, y nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện bên giường đã vắng bóng Lư Ngư từ bao giờ. Trong mắt y thoáng hiện một tia trống trải khó tả, tựa như mất mát điều gì, khiến lòng dâng lên một cơn hụt hẫng khó hiểu. Một lát sau, y mới xoay người, khoác y phục, rời giường.
Làm xong bữa sáng, Bạch Thủy bước ra cửa lớn, định nghênh đón Lư Ngư về nhà. Thế nhưng hôm nay, chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn, lòng y bắt đầu nóng ruột. Theo thường lệ, giờ này Lư Ngư đã cõng giỏ mây trở về, chẳng lẽ trên núi gặp chuyện? Nơi sơn dã hoang vu này, nếu chẳng may chạm trán sói rừng hay hổ báo… thì biết làm sao?
Một khi tâm trí đã khởi loạn, bao nhiêu suy nghĩ xấu liền ùa về, không sao kìm nổi. Bạch Thủy bước vội hơn, khóa chặt cửa phòng rồi hướng về phía núi mà chạy. Vừa mới leo tới lưng chừng, y liền thấy Lư Ngư thong thả đi xuống, sau lưng là một sọt đầy hoa hướng dương. Bao nôn nóng trong lòng phút chốc hóa thành từng đợt oán trách. Giọng y không khỏi nặng hơn thường ngày:
“Ngươi làm gì mà lâu như thế, Lư Ngư?”
“Hả? Lên núi thôi, ta chẳng phải ngày nào cũng vậy sao?” Lư Ngư ngẩn người trước câu hỏi của y. Nhưng chợt nhớ tới thứ mình vừa phát hiện trên núi, hắn liền quên mất sắc mặt không vui của Bạch Thủy, vui vẻ nói: “Ngươi xem này.”
Từ trong sọt, Lư Ngư lấy ra một bó hoa hướng dương nho nhỏ, bông nào bông nấy nở rộ, như những gương mặt trẻ thơ rạng rỡ. Theo kinh nghiệm của Bạch Thủy, loại này nhỏ hơn hoa hướng dương thường thấy, hẳn là giống để ép dầu hạt — thứ dân gian vẫn gọi là hạt dưa dầu.
“Vì mấy thứ này mà chậm trễ sao?” Giọng Bạch Thủy vẫn còn vương chút trách cứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT