“Bạch Thủy, ta ở đây, ta ở đây mà, ngươi đừng dọa ta như vậy!” Lư Ngư làm sao biết được rằng Bạch Thủy lúc này chỉ là ứng biến mà thôi, vừa nghe thấy Bạch Thủy nói không nhìn thấy, cũng lập tức luống cuống tay chân, xoay người trừng mắt nhìn Vương Chiêu Đệ, trong mắt mang theo oán hận, nghiến răng nghiến lợi quát lên: “Nếu như từ nay về sau Bạch Thủy nhà ta thực sự bị mù, thì các ngươi, đừng hòng ai thoát được!”
Ngày thường Lư Ngư thành thật chất phác, là người hiền lành có tiếng trong mắt hương thân Kinh Xuyên. Nay đột nhiên mở miệng nói lời cay độc, khiến không ít người sợ đến run người. Nhưng phần nhiều vẫn đứng về phía hắn, cảm thấy người ta là bị bức đến đường cùng. Con thỏ nóng giận còn biết cắn người, huống hồ là người? Đứa nhỏ này vốn đã chịu khổ từ nhỏ, giờ đây vất vả lắm mới sống yên ổn được đôi chút, lại xảy ra chuyện thế này… Lư Đại gia kia, thực đúng là đáng muôn đao lăng trì!
Lư Đại lúc này cũng không trụ nổi nữa, vừa nghe nói đến chuyện mắt Bạch Thủy có vấn đề, lập tức siết chặt túi tiền bên hông, liếc mắt ra hiệu cho Vương Chiêu Đệ, làm bộ muốn bỏ đi.
“Sao? Muốn chạy rồi à?” Cố Thiết Thành nhướng mày, cười lạnh, “Lư Đại, Lư Đại… Muội tử nhà ta gả vào Lư gia các ngươi, chịu đủ mọi nhún nhường, đối với Lư Đại Hổ cũng dung túng đủ điều, nếu không phải ta đứng sau đỡ lưng, thì nhi tử ngươi đã sớm bị áp giải vào nha môn rồi.”
Cố Thiết Thành trông thấy Bạch Thủy và Lư Ngư, trong lòng xót xa khó nói nên lời. Đứa cháu thành thật kia tuy rằng ngày thường không nói nhiều, nhưng ông vẫn luôn âm thầm quan tâm. Nay vất vả lắm mới có người thật tâm chăm sóc nó, lại xảy ra chuyện thế này…
“Ôi chao! Thôn trưởng à, ngài nói lời gì lạ vậy! Chúng ta sống ở Kinh Xuyên bao lâu, Bạch Thủy cũng chỉ mới đến đây không lâu, nói thế nào thì chúng ta cũng gần gũi hơn, sao ngài có thể vì người ngoài mà trách cứ thân thích được chứ? Huống hồ Lư Đại Hổ và Lư Ngư còn có quan hệ huyết thống, hai đứa nhỏ tranh cãi chút đỉnh, sao lại có thể coi là việc lớn?” Vương Chiêu Đệ lúc này mới mở miệng, cười gượng lấy lòng, lời lẽ vừa dẻo vừa ngọt.
“Cố thôn trưởng, trước mặt bà con chòm xóm, ta là người ngoài, điều đó không sai. Nhưng ta thật tâm thật lòng muốn cùng Lư Ngư hòa nhập nơi này.” Bạch Thủy nắm lấy tay Lư Ngư, đôi mắt mơ hồ vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói tràn đầy cảm xúc: “Tuy ta từ nơi khác đến, nhưng một khi đã đến Kinh Xuyên, ta đã quyết định cả đời này sẽ không rời đi. Nơi đây so với trấn trên càng có tình người, hương thân đối đãi với ta lại càng không chê vào đâu được. Phu lang nhà ta, Lư Ngư, lại là người có số phận đáng thương. Từ nhỏ đã bị đại bá phụ và đại bá mẫu ức hiếp, khiến ta càng thêm thương xót. Cho dù giờ ta có mù, cũng muốn bảo vệ hắn đến cùng!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play