Sáng hôm sau, Bạch Thủy và Lư Ngư liền đem toàn bộ số hạt hướng dương mà hai người bận rộn cả đêm mới tách được cho vào bao tải, nhờ Lưu đại bá ở nhà bên đánh xe bò đưa bọn họ gấp rút lên trấn.
“Hai đứa các ngươi lại bày trò gì thế? Cứ như vậy mà đem đi bán sao?” Lưu đại bá tuy vội vàng đánh xe, nhưng vẫn không quên chuyện trò cùng hai người đang yên lặng ngồi phía sau.
Bạch Thủy trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, Lư Ngư cũng chẳng khá hơn là bao, hai mắt đều đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng tinh thần lại phấn chấn lạ thường. Còn chưa kịp để Bạch Thủy lên tiếng, Lư Ngư đã chủ động đáp, “Ta với Bạch Thủy lên núi nhặt ít sản vật vùng cao, chuẩn bị đem đi bán thử.”
“Vậy cũng được, chỉ là giờ ai cũng làm mấy chuyện này, sợ là lời chẳng được bao nhiêu đâu.”
“Trước chưa bàn tới chuyện đó, Lưu đại bá, ngài nếm thử cái này đi.” Bạch Thủy nghiêng người, từ trong bao tải lấy ra một nhúm hạt hướng dương đưa cho Lưu đại bá, “Cứ theo ta, bóc vỏ ra rồi ăn nhân bên trong.”
Lưu đại bá nửa tin nửa ngờ mà làm theo, nhưng ngay khi hạt hướng dương vừa vào miệng, mọi nghi ngờ đều tan biến, không khỏi quay đầu lại nhìn Bạch Thủy với ánh mắt đầy kinh ngạc, “Tiểu tử ngươi, thật biết làm ra mấy món lạ! Thứ này là ở trên núi nhà ta ư? Ta sao chưa từng thấy qua?”
“Là hạt giống của hoa hướng dương trên núi thôi ạ,” Bạch Thủy cũng chẳng giấu diếm gì, thản nhiên nói rõ mọi chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT