“Gió đã qua, tự nhiên cũng đến lúc rời đi. Tổ mẫu có gửi tin về, nói thế nào?” – Thẩm Ngân Thu để Thiên Quang dìu bước, từng bước thong thả. Nàng nhìn không thấy đường, nên mỗi bước đi đều mang theo sự cẩn trọng dò dẫm.
Thiên Quang khẽ đáp:
“Ý của lão phu nhân là mời tiểu thư hồi Giang Nam trước. Đại lão gia cùng nhị lão gia đã thu hồi nhân thủ, không còn tiếp tục điều tra, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể cho người tới đón ngài về.”
“Làm tổ mẫu nhọc lòng rồi. Nếu thật sự về Giang Nam, e rằng Thẩm phủ sẽ chẳng biết sắp xếp thế nào cho cữu cữu. Thôi, tạm quay về Thẩm phủ, cũng xem như cho các nàng một chút việc vui.” – Nàng nói khẽ, giọng vẫn bình thản, nhưng lại khiến Thiên Quang cảm thấy dường như đã có chút gì đó đổi khác.
Quả nhiên, Thẩm Ngân Thu nói tiếp:
“Mẹ cả đối đãi chúng ta vốn rất ‘tốt’, biết ta mất tích ắt hẳn nóng lòng lắm. Vậy thì trở về sớm để nàng yên tâm. Xem kìa, chúng ta vẫn còn sống.”
Thiên Quang hiểu rõ, tiểu thư vốn không phải kẻ nhu nhược, chỉ là quen dùng vẻ dịu dàng trầm tĩnh để đối diện người ngoài. Song, nàng vẫn lo lắng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT