Vài ngày kế tiếp, cuộc sống của Thẩm Ngân Thu quả thực phong phú và an nhàn. Lưu Đại cùng đám người trong thôn trang sửa sang lại phòng ốc, lát sân, quét dọn trong ngoài gọn gàng tinh tươm. Chỉ một lượt thu xếp đã khiến cảnh sắc nơi đây khoáng đạt, tươi mới, khiến ai nhìn vào cũng thấy khoan khoái dễ chịu.
Giờ đây, nàng toàn tâm toàn ý nuôi con chó nhỏ. Dù đã chẳng còn con thỏ hay con mèo trước kia, nhưng đến lượt con chó, nàng vẫn chăm sóc chu đáo, khiến nó ngoan ngoãn đến lạ.
Còn về phía Vạn Sĩ Yến và mấy người kia, tựa như chưa từng đặt chân tới nơi này. Không ai nhắc tới, nàng cũng chẳng để trong lòng.
Bọn họ yên ổn, nhưng ở kinh thành, Thẩm phu nhân lại chẳng yên chút nào. Đưa người bị trục xuất tới ở thôn trang nông thôn vốn không phải để nàng hưởng phúc. Ấy vậy mà khi nghe gia nhân hồi báo, lại là gì? Cả ngày sống vui vẻ, tiêu dao tự tại?!
Trương thị ngồi trong phòng mình, càng nghĩ càng tức giận. Nàng vung tay đập mạnh xuống bàn trà, chén sứ va vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh. Suy tính một hồi, nàng sai tên sai vặt đang quỳ trên đất:
“Ngươi lén lút tìm cách trộm sạch ngân lượng của ả cho ta! Không có bạc, xem ả còn tiêu dao được nữa hay không!”
Tên sai vặt nghe vậy mừng thầm, vội vàng đáp lời. Nhưng nhớ tới bốn gã tráng hán cao to ở thôn trang kia, hắn cúi đầu, giọng run run:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT