Điền La nói không thất vọng là giả, đương nhiên hắn cũng không phải vì mất bạc mà thất vọng, mà là vì từ lúc chào đời tới nay người đầu tiên hắn có hảo cảm vô thanh vô tức rời đi.

Vốn dĩ Điền La đã ngồi dậy, càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát lại nằm xuống, nằm thẳng tắp trên mặt đất trợn tròn mắt nhìn trời, cho đến khi một trận tiếng bước chận vội vàng đến gần sơn động, thời điểm hắn còn chưa phản ứng lại, gương mặt bản thân vẫn luôn không thể quên được lại xuất hiện trước mặt mình.

Đào Nguyên trong lòng ngực ôm một mớ quả dại màu tím, y đi vào sơn động liền thấy ánh mắt mất mát của Điền La, đáy lòng không nhịn được nghi hoặc, ân công đây là thương tâm? Y đem trái cây đặt vào cỏ khô sạch sẽ lót trên mặt đất, thật cẩn thận nói: "Ân công, lương khô tối hôm qua không còn, ngươi ăn trước ít trái cây, trước kia ta ở trên núi thường xuyên ăn không có vấn đề, ăn xong ta cùng ngươi về nhà."
Điền La đột nhiên đứng dậy, do đột ngột đứng dậy nên đầu có hơi choáng, lại không quên mỉm cười với Đào Nguyên, quả nhiên hắn không có nhìn lầm, Đào Nguyên là người chú ý háng tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play