Câu hỏi của Tống Nhạc Thiên như đánh trúng chỗ sâu thẳm trong lòng, Minh Hải trầm ngâm một hồi rồi mới trả lời bằng một câu vừa chạm được vào linh hồn lại như lơ lửng trên bề mặt: “Ta đã đánh mất tất cả những điều không vui... để có được đệ.”
Tống Nhạc Thiên nghe xong chỉ cảm thấy chân răng hơi ê buốt. Không thể không thừa nhận cái miệng này đúng là giỏi ăn nói. Nhớ lại những lời trêu ghẹo trước kia hắn thường buông ra, không câu nào là không khiến người ta động tâm, đúng là nói năng như rắc hoa. Nếu đặt vào hiện đại, đúng chuẩn một tra nam.
Cậu giơ tay chọc chọc ngực Minh Hải: “Huynh có thể nghiêm túc chút được không?”
Minh Hải nắm lấy tay cậu, ánh mắt kiên định: “Ta nói thật lòng.”
Ngoài trời ánh trăng dịu dàng, trong phòng cũng dịu dàng, bầu không khí tuyệt vời. Trong tình cảnh này, bốn mắt nhìn nhau, tựa như cả không gian đều bắt đầu nóng lên. Tống Nhạc Thiên cảm thấy mình bắt đầu thở không thông, theo bản năng chui đầu vào lòng Minh Hải, hít sâu một hơi để ổn định lại — cậu đâu ngờ rằng hành động này lại gây chấn động lớn đến vậy.
Minh Hải cố đè nén ngọn lửa trong lòng, tự nhủ: đây là hoàng cung, không có gì hết, không thể vọng động, phải nhẫn... Ngay lúc ấy, Tống Nhạc Thiên lặng lẽ nhét vào tay hắn một chiếc hộp nhỏ.
Minh Hải cúi đầu nhìn, tim lập tức đập dồn dập như muốn phá ngực mà ra: “Đệ vẫn luôn mang theo bên mình?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT