Mấy ngày liền vội vã lên đường, thể xác mệt mỏi lại thêm cảm xúc dâng trào khi gặp lại Ninh Thiếu Đình, tinh thần cũng kiệt sức, Tống Nhạc Thiên gần như ngủ ngay lập tức, vừa chạm giường đã mê man.
Đến tối, Minh Hải gọi mấy lần liền, mỗi lần gọi chỉ thấy cậu trở mình rầm rì vài tiếng, người thì vẫn ngủ say mà những tiếng rên đó lại khiến hắn như lửa đốt toàn thân, cuối cùng đành bó tay để mặc cậu ngủ tiếp.
Tống Nhạc Thiên tỉnh dậy thì đã là trưa hôm sau, vươn vai ngồi dậy, đầu óc vẫn lơ mơ, phải mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, sau đó mọi sự chú ý đều đổ dồn về cái bụng — kêu quá lớn rồi.
Bên ngoài có một tiểu nha hoàn nghe thấy tiếng động liền nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân đã dậy rồi ạ? Có cần nô tỳ hầu hạ rửa mặt chải đầu không?”
Tống Nhạc Thiên hơi ngượng. Trong phủ tướng quân vốn không có nhiều hạ nhân, chủ yếu đều là người làm việc nặng, không có ai chuyên hầu hạ bên cạnh, Tiểu Ngũ Tử cũng chỉ là trò chuyện giúp chút việc vặt. Giờ lại có một cô gái trẻ đến hầu hạ, cậu thật sự chưa quen.
“Không cần đâu, để ta tự làm được rồi.”
Bên ngoài yên lặng trở lại. Một lát sau, Tiểu Ngũ Tử gõ cửa: “Phu nhân?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT