Tống Nhạc Thiên lại một lần nữa ăn đến căng bụng, cậu vừa xoa cái bụng tròn vo vừa cảm thán: “Quả nhiên, đời người được ăn no uống đủ chính là tươi đẹp nhất.”
Minh Hải bồi thêm một câu: “Còn phải để ngươi ngủ no nữa mới là cuộc sống tươi đẹp.”
Tống Nhạc Thiên rất đồng tình: “Đúng là vậy."
Hai người chơi đến tận gần giới nghiêm, lúc các hàng quán lần lượt dọn dẹp mới chịu rời đi. Khi về tới khách điếm thì Lý Nguyệt Hà đã ngủ rồi, có Lý Thúy Nhi làm bạn, thêm cả khuê mật là bà chủ quán trọ, con trai con dâu gì cũng thành mây khói.
Chợ đêm cũng được phân bố theo bố cục trong thành, đồ ăn nằm ở phía bắc, hàng hóa lặt vặt nằm ở phía nam. Hai người đi từ trung tâm hướng về phía bắc, ăn đến tận gần cổng thành, sau đó lại đi bộ ngược về khách điếm phía tây thành cũng coi như tiêu bớt đồ ăn, về đến nơi là vừa vặn đi ngủ.
Tống Nhạc Thiên mở mắt nhìn chằm chằm xà nhà, bắt đầu suy nghĩ không biết tối nay có nằm mơ không, sẽ mơ gì. Mắt đã mở to như thế đến tận nửa đêm, cậu vẫn không ngủ được, bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện linh tinh: “Ngươi nói xem, việc buôn bán của chúng ta có thể làm lâu dài không?”
Minh Hải biết cậu vẫn chưa ngủ, nhưng không ngờ cậu lại đột ngột lên tiếng: “Nói thật thì, đồ của chúng ta tốt, chắc chắn sẽ có người muốn mua, bán không thành vấn đề. Nhưng mà đồ tốt quá thì dễ bị dòm ngó nên ban ngày mới ở Tiên Quả Cư, ta mới để chưởng quầy liên hệ ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play