Tống Nhạc Thiên tuy không thích động não, nhưng không có nghĩa là cậu ngốc, bộ dạng của Minh Hải thế này vừa nhìn đã biết là đang giả ngốc, hơn nữa còn cố tình để cậu nhìn ra, “Vương đại nương nói hồi nhỏ ngươi rất hiền lành, Dương đại tẩu nói ngươi hồi nhỏ rất ngoan, Tiểu Vương thúc nói hồi nhỏ ngươi rất dễ bị lừa.”
Cậu không nói nổi nữa, quả nhiên tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, mấy lời đồn kia thật quá giả dối, nhìn người trước mắt đi, chỗ nào giống như lời người ta nói chứ.
Minh Hải cắn một quả anh đào lớn trong tay: “Ta đúng là vừa hiền lành, vừa ngoan, lại dễ bị lừa mà.”
“Ngươi ngoan cái rắm ấy.” Tống Nhạc Thiên trong lòng tràn ngập phun tào, nhưng vừa nhìn thấy quả anh đào trong tay hắn thì lập tức nghẹn lại.
Vừa nãy có rất nhiều người đến, có người thật lòng thân thiết, cũng có người chỉ đến góp vui, cho nên Tống Nhạc Thiên không đem anh đào lớn ra đãi khách, vậy nên trong tay Minh Hải căn bản không nên có. Nói là đặc sản Tây Bắc cũng chỉ để đánh lừa người ta thôi, cậu không tin ở thời đại này thật sự có nơi sản xuất anh đào lớn.
Cậu lật lại tính toán số anh đào đã đưa đi trước đó, theo phong tục địa phương, sản phụ là người lớn nhất trong nhà, số anh đào đưa cho Đại Ni đại tẩu để bồi bổ cơ thể chắc chắn không phải cho hắn, bán cho nhà phú hộ cũng không thể đưa cho hắn, phần để lại cho Lý Nguyệt Hà làm đồ ăn vặt thì tối qua đã ăn hết rồi, vậy thì chỉ còn lại là ở trong tay bốn tên cướp kia.
“Bốn tên điên kia là người của ngươi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play