Minh Hải hơi đỏ mắt, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, cởi ra đi.”
Tống Nhạc Thiên buông lơi tay đang nắm lấy áo choàng, vẫn còn chần chừ. Lẽ nào mình sẽ bị ăn thịt ngay tại chỗ? Thịt luộc? Hay là đầu thỏ cay tê? Đáng sợ quá, giờ hối hận thì còn kịp không?
Minh Hải thấy tay cậu buông lỏng thì liền nhẹ nhàng kéo áo choàng ra, lập tức hít sâu một hơi, cảm thấy mình như không thở nổi.
Con thỏ bông to được chuẩn bị làm quà là thỏ trắng, còn bộ đồ thỏ mà Tống Nhạc Thiên mặc lại là màu đen, thỏ đen thỏ trắng đặt cạnh nhau, lại thêm nước da cậu vốn trắng, tạo nên sự tương phản rõ rệt, hiệu quả thị giác càng nhân đôi.
Dù Minh Hải chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng lại càng không làm giảm sức hấp dẫn. Ngược lại, vì chưa từng thấy nên càng bị chấn động mạnh, sắc mặt hắn thay đổi thấy rõ, hơi thở nặng nề đến mức ngoài cửa cũng nghe được.
Tống Nhạc Thiên run rẩy, trong lòng càng lúc càng hối hận. Ai ngờ chỉ là bộ đồ thỏ mà đã khiến Minh Hải phản ứng lớn như vậy? Người xưa không phải đều thấy kiểu này là trái đạo luân thường sao?
Cậu theo bản năng lùi một bước, cảm thấy đêm nay có lẽ khó mà xuống giường được, nguy hiểm thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT