Chưa đầy một lúc sau, bát mì nóng hổi đã được bưng lên. Không biết được nấu thế nào mà sợi mì nhìn vừa óng ánh vừa trong trẻo, bên trên chan một lớp thịt băm dày đặc, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm. Hương thơm ngào ngạt khiến Tống Nhạc Thiên hết sức kinh ngạc. Trước kia cậu từng đam mê việc khám phá các món ăn ngon, hễ tiết kiệm được chút tiền là lại chạy khắp nơi để tìm và thử các món mới, nhưng chưa từng ăn loại mì nào thơm đến thế này. Đương nhiên, tiêu chí chọn quán ăn của cậu là vừa ngon vừa rẻ, đắt quá thì không đủ khả năng, vì vậy bây giờ bắt đầu nghi ngờ món mì thịt băm này chắc đắt lắm.
“Cái đó…” Cậu định hỏi giá cả nhưng lại ngại không nói ra được. 
Vương đại gia thấy cậu lưỡng lự bèn hỏi: “Sao vậy? Không thích ăn mì à?”
Tống Nhạc Thiên tùy tiện bịa một lý do: “Chỉ là… mì ngon thế này không biết có thể mang về được không.”
Nhà họ Vương có điều kiện sống tốt, ăn mì trắng là chuyện thường, nhưng Tống Nhạc Thiên và Lý Nguyệt Hà mỗi tháng chỉ được ăn hai, ba lần. Ban đầu ông cũng chẳng nghĩ gì, nghe cậu nói muốn mang về thì hơi ngẩn người, sau đó hiểu ra: “Muốn mang về cho nương ngươi ăn à? Đứa trẻ ngoan, cứ ăn đi, lát nữa mang cho nương ngươi một phần nữa là được, đại gia mời.”
“Không phải, Vương đại gia à, ta không có ý đó.” Tống Nhạc Thiên vội nói: “Hôm nay ta bán được không ít tiền, chỉ là thấy mì ngon quá, muốn mang về cho người nhà cũng được ăn thử.”
Vương đại gia cười nói: “Cái đứa nhỏ này, còn ngại không chịu nhận. Người nhìn xem, còn chưa ăn miếng nào mà đã biết là ngon rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play