Tống Nhạc Thiên thật sự không thể tưởng tượng được tiểu nha đầu nhu nhu nhược nhược trong ấn tượng của cậu cũng có thể bộc lộ mặt lợi hại như vậy, xem ra bị dồn ép đến mức phải phản kháng rồi.
Cậu rời thôn Minh gia đã quá lâu, gần như đã quên người nhà họ Minh ghê tởm thế nào. Nay nghe chuyện Minh Thúy Hoa đã làm, cậu càng thêm lo lắng, dứt khoát khuyên Lý Nguyệt Hà: “Nương, nương với Thúy Nhi là cô nhi quả phụ, quá dễ bị bắt nạt, hay là dọn đến phủ tướng quân ở đi.”
Lý Nguyệt Hà trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Tống Nhạc Thiên thở dài, nếu cha của Minh Hải chưa chết thì tốt biết mấy.
Lý Nguyệt Hà sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi, chỉ trò chuyện một lúc rồi rời đi. Cậu quay người vào không gian, xem ra Cơm Chiên Trứng đã ghé qua, thư hồi âm của cậu đã được mang đi, thư của Minh Hải cũng đã được mang đến.
Nhìn thấy thư hồi âm của Minh Hải, Tống Nhạc Thiên thở phào một hơi thật dài, may quá, người thật sự không sao cả. Xem ý trong thư thì có vẻ đã nắm chắc được phần thắng, nhưng lại không nhắc đến tình hình chiến sự, điều này hơi kỳ lạ.
Tống Nhạc Thiên cố gắng gượng dậy muốn vào cung tìm Ninh Thiếu Đình bàn bạc, trong lòng cậu vẫn thấy bất an, nhưng đừng nói vào cung, ngay cả ra khỏi giường cũng khó, cả người chẳng còn chút sức nào. Vừa đứng dậy, bước chân tiếp theo đã quỵ xuống sàn nhà.
Lý Nguyệt Hà bưng bát thuốc vừa nấu bước vào, đúng lúc trông thấy cảnh này, vội vàng đặt bát thuốc xuống đỡ cậu dậy: “Ôi chao, tổ tông nhỏ của ta, đang yên đang lành sao lại nằm sấp dưới đất vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT