Cố Lam cứ ngỡ giọng mình khi thốt ra sẽ đầy phẫn nộ, ai ngờ âm thanh từ thân xác vừa chết lại sống này còn khàn đục, nghẹn ngào hơn cả Thạch Ký Nhu. Giọng cô khô khốc, thều thào, còn khó nghe hơn cả một bà lão trăm tuổi. Gương mặt trắng bệch, môi tái nhợt, sắc máu không rõ, cơ thể cứng đờ, tử khí quanh người rõ mồn một — cả người cô như thể mới từ tầng mười tám địa ngục bò về, trông không khác nào oan hồn vất vưởng... Mà cô lại đang ngồi bật dậy từ một chiếc quan tài đen ngòm!

“Á! Quỷ! Là quỷ đó!”

Một tên mặc áo đen hét toáng lên, liền bị người phụ nữ áo đen bên cạnh giơ tay tát thẳng mặt.

“Câm miệng!”

Tuy miệng nói vậy, nhưng ánh mắt cô ta nhìn sang vẫn đầy khiếp đảm. Người phụ nữ ấy đã từng giết không ít người — thậm chí một tháng trước còn góp mặt trong vụ thảm sát diệt môn nhà họ Thạch — nên càng dễ nhận ra mùi của kẻ đã chết. Và Cố Lam lúc này... đúng thật như một xác chết đội mồ sống dậy. Bản năng của kẻ giết người lâu năm khiến cô ta thậm chí ngửi được mùi tử khí đậm đặc từ Cố Lam.

Những kẻ không biết sợ trời sợ đất vốn không nhiều. Những kẻ từng giết người lại càng dễ hoảng loạn khi đối mặt với thứ gọi là “quỷ hồn”. Dù trên đời có hay không chuyện ma quỷ, thì khi tận mắt thấy một người từ trong quan tài bò ra, bất kỳ ai cũng khó giữ vững bình tĩnh.

Người phụ nữ áo đen đeo mặt nạ cũng không giấu nổi vẻ tái nhợt. Cô ta cố gắng kiềm chế, lên tiếng với giọng lạnh băng:
“ Cô... rốt cuộc là người hay quỷ?!”

Cố Lam thấy thế, lập tức ép giọng trầm xuống, cố làm giọng mình thêm phần u quỷ.

“Đây là nghĩa trang, còn tôi thì đang nằm trong quan tài. Vậy mấy người nghĩ... tôi là người hay là quỷ?” Cô dừng một chút, rồi tiếp bằng giọng ai oán khô khốc, “Thật lòng mà nói, giữa ban ngày ban mặt tôi vốn không muốn xuất hiện. Nhưng mấy người sai ở chỗ, nghìn sai vạn sai, lại dám nhảy disco ngay trên... nắp quan tài của tôi! Công viên thì thiếu gì, ngoại ô, trung tâm thương mại, cao ốc chưa đủ hay sao? Tại sao lại cứ nhất định chọn nghĩa trang đánh nhau? Đã vậy còn trèo lên nắp quan tài tôi mà nhảy disco? Quá quắt vừa thôi chứ!”

Khi Cố Lam chậm rãi bò ra khỏi quan tài, ai cũng nín thở. Mỗi cử động của cô đều khác biệt hoàn toàn với người sống. Dòng máu trong người gần như không chảy, cơ thể thì cứng ngắc như thi thể. Việc cô có thể bò ra được đã là cố gắng lắm rồi. Vừa mới bước ra khỏi hố quan tài, cô liền vấp ngã. Phải lồm cồm bò tới bên một gốc cây gần đó, vịn vào thân cây mới đứng thẳng dậy được. Mà chính là cái dáng vẻ không ra hồn ấy, lại khiến những người kia bản năng lùi lại vài bước. Đứng gần nhất như Thạch Ký Nhu cũng vô thức thụt lùi.

Dù cô sắp chết, thì người sống vẫn luôn bản năng e ngại kẻ đã chết.

Tóc tai rối bù, nửa khuôn mặt trắng bệch lộ ra khỏi mái tóc đen bết. Ánh mắt u ám đầy tử khí. Trong rừng, sương mù trắng quấn quanh thân thể cô. Mộ phần, rừng hoang, người từ quan tài bò ra... tất cả những yếu tố ấy hòa vào nhau, khiến cả không khí như đông cứng lại.

Đã thế “nữ thi” này còn khẽ nghẹn ngào cất giọng kể khổ.

“Tôi thật sự rất lâu rồi không được ngủ ngon một giấc. Các người có biết công việc của tôi mệt cỡ nào không? Cái tên sếp khốn nạn ấy không phải người đâu! Ngày nào cũng bắt tôi tăng ca, thức đêm triền miên, đến mức tóc rụng từng nắm từng nắm! Mà mấy người có biết bây giờ giá nhà đắt đến thế nào không? Trước khi chết tôi chẳng mua nổi cái phòng trọ, chết rồi đến chỗ chôn thân cũng không có! Các người có biết không…”

Tên sợ quỷ nhất trong nhóm đã không chịu nổi nữa, run lẩy bẩy hét lên:

“Không! Không biết gì hết! Chúng tôi không biết gì hết cả! Chúng tôi không cố ý làm phiền chị, người không biết không có tội! Nếu chị còn tâm nguyện gì chưa xong thì cứ nói, chúng tôi nhất định giúp chị hoàn thành!”

Lần này, người phụ nữ áo đen kia cũng không tát hắn, không ngắt lời. Mà họ lại chẳng hề chú ý rằng — trong mắt “nữ quỷ” kia vừa loé lên một tia sáng.

Cố Lam lập tức hạ giọng, cố gắng nói thật tội nghiệp:

“Trước khi chết tôi chẳng mua nổi nhà. Giờ tôi muốn một căn biệt thự thật to! Tôi còn chưa yêu bao giờ, cho nên muốn mười tám... à không, mười chàng soái ca vây quanh! Tôi chưa từng ăn trứng cá muối mấy chục nghìn một miếng, chưa thử cá ngừ đại dương trăm triệu, chưa nếm rượu ngon mấy chục nghìn một chai! Tôi muốn dùng rượu để súc miệng, trứng cá muối trộn cơm, cá ngừ đại dương nấu... mì gói!”

Mọi người: ……Súc miệng bằng rượu? Trứng cá muối ăn với cơm? Cá ngừ đại dương ăn kèm mì gói? Con “nữ quỷ” này... khẩu vị cũng sành ăn dữ ha!

“Được, được, được! Chúng tôi lập tức về viết giấy xác nhận, hứa cái gì thì sẽ đốt cho chị!”

Đốt?

Cố Lam lập tức tỉnh táo, nghiêm túc nhấn mạnh:

“Không cần giấy xác nhận gì hết! Tôi muốn đồ thật! Là hàng thật giá thật, mấy người hiểu không?!”

Thạch Ký Nhu hơi động ánh mắt, dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng. Gã sợ quỷ thì liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Dù sao thì cứ hứa trước rồi tính sau, không làm được thì thuê đạo sĩ tới trừ tà cũng được.

Thế nhưng đúng lúc này, người phụ nữ áo đen bỗng nhãn thần lạnh băng, ánh mắt sắc như dao. Không báo trước, cô ta lao thẳng đến, giơ đoản đao đâm vào cổ Cố Lam!

“Quỷ gì mà đòi đồ thật? Mày không phải quỷ! Mày rốt cuộc là ai?!”

Sắc mặt Thạch Ký Nhu đại biến. Cô là người tốt, dù có bị Cố Lam dọa cho xanh mặt vẫn không đành lòng thấy người vô tội chết thảm. Không nghĩ nhiều, cô lập tức giơ đá ném ra, chắn trước người Cố Lam, quát khẽ:

“Chạy mau!”

Thạch Ký Nhu vốn đã bị thương nặng, độc ngấm vào phổi, cô tự biết mình không sống được. Có thể trước khi chết cứu một mạng người, cũng coi như tích được chút công đức. Nhưng cô lại không phát hiện, ngay khi mình lao ra che chắn, cái “nữ quỷ” phía sau lại thoáng khựng lại, rõ ràng là sững sờ.

“Đến lúc này rồi còn muốn làm anh hùng à? Hôm nay, cả hai đứa tụi bây đều phải chết!”

Người phụ nữ áo đen chỉ bị đá chặn một nhịp, ngay sau đó lại tiếp tục lao đến. Trong khoảnh khắc như điện xẹt, lưỡi đao lạnh lẽo đã áp sát bụng Thạch Ký Nhu, chỉ cần tiến thêm một tấc là sẽ xuyên qua.

Nhưng ngay giây sau, mọi thứ đảo chiều.

Thạch Ký Nhu... biến mất.

Người đứng ở vị trí ấy bây giờ lại là “nữ quỷ” kia! Người phụ nữ áo đen chưa kịp phản ứng thì... bụng cô ta bỗng đau nhói như bị đâm thẳng.

Phịch!

Cô ta bay ngược ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất. Mặc dù động tác đỡ cực kỳ linh hoạt như chim ưng đáp xuống, trông như không hề hấn gì, nhưng máu vẫn từ sau mặt nạ rỉ xuống từng giọt.

Một cú chưởng — chỉ một cú duy nhất — từ “nữ quỷ” ấy đã đánh cho người phụ nữ từng mèo vờn chuột với Thạch Ký Nhu phải hộc máu!

Không chỉ những kẻ áo đen còn lại tròn mắt sững sờ, ngay cả Thạch Ký Nhu cũng ngây ngẩn cả người. Cô chết lặng nhìn bóng lưng đứng chắn trước mình, vừa rồi trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô còn định liều mạng xông lên. Ai ngờ cánh tay vừa cử động, tầm mắt hoa lên... bản thân đã bị “nữ quỷ” kia kéo ra sau lưng từ bao giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play