Thạch Ký Nhu cả người bắt đầu run lên nhẹ nhẹ, nhưng đó không phải vì sợ hãi, mà là vì phẫn nộ đến cực điểm. Cô hận đến mức muốn xé toạc cổ họng đối phương. Từng từ từng chữ bật ra khỏi kẽ răng trong đau đớn:
“Chỉ vì một quyển sách chết tiệt đó, các người giết sạch cha mẹ tôi, chú bác, anh chị dâu… còn cả đứa bé mới vừa tròn một tuổi…”
Tâm trí Thạch Ký Nhu như quay về khoảnh khắc định mệnh ấy — một tháng trước, đúng vào đêm trăng tròn.
Hôm đó vốn rất náo nhiệt. Đã lâu không gặp, chú bác, anh chị họ đều tụ họp về nhà mừng thôi nôi đứa cháu gái nhỏ. Nhà tổ chức buổi tiệc đoán tương lai theo nghi lễ truyền thống. Đứa bé lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì, tay mập mạp nắm lấy một món đồ chơi hình rương thuốc.
Mọi người cười ồ, bảo rằng thời buổi này làm bác sĩ còn dễ sống hơn học võ, chắc sau này con bé sẽ là một bác sĩ giỏi cứu người. Đứa trẻ nhỏ chẳng hiểu gì, chỉ thấy người lớn cười vui thì cũng cười toe toét, lộ ra chiếc lợi phấn hồng và mấy cái răng sữa nhỏ xíu.
Nhưng rồi, một tiếng thét chói tai đột ngột xé nát không khí vui vẻ. Tiếng gào giận dữ vang lên, tiếp theo là âm thanh kim loại sắc lạnh và màu máu loang lổ. Ánh trăng tròn – biểu tượng của đoàn viên – hôm đó cũng dường như bị nhuộm đỏ.
Cha mẹ cô, anh chị dâu… từng người từng người ngã xuống trước mắt cô. Đứa cháu gái mới một tuổi kia, cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành bác sĩ nữa.
“Không chỉ thế đâu,” người phụ nữ mặc đồ đen nhàn nhạt nói, “còn có dì bếp nấu cơm cho nhà cô, người làm vườn trồng hoa, à phải, còn cả con chó mà nhà các người nuôi. Trên bản tin có nói mà…”
Cô ta thở dài đầy cảm khái: “Gần đây ở biệt thự vùng ngoại ô phía Tây xảy ra vụ thảm án diệt môn. Hơn bốn mươi người cùng một con chó chết ngay tại chỗ. Phòng khách và vườn đều đẫm máu, khi được phát hiện thì ruồi nhặng bay đầy trời, thật sự rất thảm thương.”
“CÂM MIỆNG!”
Câu kế tiếp của người phụ nữ áo đen còn chưa kịp thốt ra, Thạch Ký Nhu đã lao thẳng tới, cả người bật lên như mũi tên. Cô vung hai tay, đôi bàn tay rắn rỏi do khổ luyện nhiều năm đập thẳng về phía ngực và bụng dưới của ả đàn bà kia.
Khai Sơn Chưởng vốn không thiên về tốc độ, nhưng lần này, lực đạo lại mãnh liệt như hổ vồ. Không khí vang lên tiếng rít bạo liệt.
Một chưởng này, đừng nói là người, đến cả đá tảng cũng đủ sức đánh vỡ vụn. Nhưng người phụ nữ kia không hề tránh né. Khi Thạch Ký Nhu vừa tới gần, cô ta đột ngột vươn hai ngón tay như điện, đâm thẳng vào mắt Thạch Ký Nhu!
Phanh!
Chiêu đã đánh ra, không thể thu về. Một chưởng mạnh như trời giáng đập thẳng vào thân cây bên cạnh, khiến cả gốc cây to như miệng chum gãy ngang. Đuôi mắt phải của Thạch Ký Nhu bị xé rách một đường sâu hoắm, máu trào ra như lệ đỏ, chảy dài theo gò má.
Sau lưng cô, người phụ nữ mặc đồ đen chậm rãi rút tay khỏi thân cây, ngón tay vẫn thon dài trắng trẻo, móng tay sơn màu hồng nhạt thủy tinh, còn vẽ cả cánh hoa đào và gắn đá lấp lánh như sương sớm.
Đôi tay đó đẹp tuyệt mỹ, nhưng những móng tay xinh xắn kia lại như móng vuốt của ác quỷ, có thể xuyên ba tấc gỗ, suýt chút nữa đâm mù mắt cô.
Người phụ nữ ngắm nghía bộ móng của mình, mỉm cười nói:
“Cô không phải đối thủ của tôi. Giao Khai Sơn Chưởng ra đây, biết đâu tôi còn nương tay cho cô một mạng, coi như giữ lại chút huyết mạch cuối cùng cho nhà họ Thạch.”
Thạch Ký Nhu chỉ lạnh lùng lau máu trên mặt, rồi lại tiếp tục vung chưởng lao tới.
“Dù tôi có chết, cô cũng đừng mơ lấy được Khai Sơn Chưởng!”
Phanh phanh phanh — thịch thịch thịch!
Âm thanh bị khuếch đại trong màn đêm, ầm ĩ đến mức khiến Cố Lam đang ngủ trong quan tài cũng đau đầu muốn chết. Cô cau mày nhìn lên, nhưng chẳng thấy gì cả. Cũng phải thôi — cô đang nằm trong một chiếc quan tài, trong tình cảnh đó thì có thể thấy gì chứ? May mà vẫn còn nghe được.
Tiểu Bố Đinh thì thào: 【Hình như có người đang đánh nhau.】
【Không chỉ là đánh nhau đâu, là đang giết người đấy.】
Cố Lam muốn vươn vai một cái, nhưng không gian trong quan tài quá chật, khiến cô chẳng thể cử động nổi. Cô cảm nhận được xung quanh có khoảng năm… à không, sáu cỗ quan tài. Một trong số đó đang thoi thóp, sắp tắt thở. Mà Thạch Ký Nhu — người đang bị tấn công — có vẻ cũng sắp không trụ nổi nữa.
Theo lý mà nói, với tư cách một thanh niên tốt thời đại mới, cô đáng lẽ nên hành hiệp trượng nghĩa. Hơn nữa trong tiểu thuyết, Thạch Ký Nhu là người tốt. Nhưng tiếc rằng hôm nay, cô nhất định phải chết tại đây. Dù không bị người của Thập Tuyệt Môn giết thì cũng chẳng sống được bao lâu.
Một tháng trước, trong vụ thảm án diệt môn đó, Thạch Ký Nhu may mắn trốn thoát nhưng lại trúng độc. Giá như có thể kịp thời giải độc thì còn hy vọng, nhưng đáng tiếc là không. Cô đã tranh thủ truyền lại Khai Sơn Chưởng cho người tên Lâm Thạch trong một tháng qua. Nhưng cũng vì trì hoãn ấy mà chất độc đã ngấm vào phế phủ.
Giờ đây, Thạch Ký Nhu cố tình lộ diện, chỉ để dụ người của Thập Tuyệt Môn rời đi, nhằm bảo vệ Lâm Thạch không bị phát hiện. Cô đã sớm quyết định sẽ chết tại đây. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc nhìn cha mẹ, anh chị dâu và cháu gái chết trước mắt mình, cô cũng đã chẳng còn thiết sống nữa.
Một người không còn ý niệm sinh tồn, sao có thể cứu?
Mà Cố Lam cũng chẳng muốn xen vào. Huống hồ, trước đó không lâu — chính xác là nguyên chủ của thân xác này — đã nuốt cả lọ thuốc ngủ. Phải nói là loại thuốc ngủ này rất có tác dụng, bởi giờ cô không hề cảm thấy đói, chỉ thấy cực kỳ uể oải, tay chân tê dại không thể cử động. Đến thân mình còn không lo nổi, thì cô hơi đâu mà lo chuyện người khác?
Phanh phanh phanh!
Cố Lam khó nhọc trở mình, muốn ngủ tiếp.
Thịch thịch thịch!
Cô yên lặng che tai lại.
Keng keng keng!
Cố Lam cố nhẫn, nhưng rồi không nhịn nổi nữa! Cô tức giận đến mức bật nắp quan tài ra, ngồi dậy gào lên:
“Phiền quá rồi đấy! Mấy người định đập phá hay biểu diễn tuồng chèo thế hả?!”
Kiếp trước cô chết bất đắc kỳ tử, lúc còn sống đã phải chịu đựng hàng xóm suốt ngày đập khoan sửa nhà từ sáng sớm. Chết rồi mà vẫn không được yên ổn, vậy thì cô chết chẳng phải uổng phí à?
“Ưm…”
Tiếng r*n rỉ vang lên — Thạch Ký Nhu bị đâm thẳng vào bụng, máu nhỏ giọt xuống lớp đất mềm dưới chân. Thế trận nghiêng hẳn về phía người phụ nữ áo đen.
Nhưng đúng lúc cô ta chậm rãi bước đến, chuẩn bị tra khảo Thạch Ký Nhu về bí kíp võ công, thì — đột nhiên! Từ phía sau Thạch Ký Nhu, một cái gì đó “phanh” bật lên, đất cát rơi rào rào.
Một người phụ nữ có làn da trắng bệch như xác chết, động tác cứng đờ như cương thi, đột nhiên ngồi bật dậy từ trong quan tài. Vừa mở miệng ra đã là một tràng chửi xối xả…