Mục Văn Hạc vừa phẫn nộ vừa bi thương:
— Tốt tốt tốt! Tôi nuôi lớn cả Đồ Xương Tín và cậu, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay hai tên tiểu bối các cậu!
Cố Lam nhướng mày, giọng lạnh nhạt:
— Chuyện này chẳng phải đều do ông tự chuốc lấy sao? Không chỉ tôi và hắn, ông thử nghĩ đến Mục Tây Cực, Mục Tây Lai… bọn họ đối với ông cũng chẳng có chút tình cha con nào. Nhưng điều này không thể trách họ, rốt cuộc ông đã từng cho họ chút tình cha nào đâu?
Ánh mắt phượng của Mục Tây Thành, giống hệt Mục Văn Hạc, lúc này chỉ toàn châm chọc và lạnh lùng.
— Thúc thúc… hình như cả đời ông đều là một mình. Thật đáng thương.
Câu nói này như mũi dao đâm thẳng vào tim, khiến Mục Văn Hạc lập tức bốc hỏa, độc phát tại chỗ. Cả người run rẩy, mắt tối sầm, ngã phịch xuống đất. Hắn cố bò dậy, nhưng tay chân hoàn toàn không nghe sai khiến, chỉ cảm nhận rõ rệt sinh mệnh đang trôi tuột đi. Mục Văn Hạc gắng gượng ngẩng đầu, nhìn Mục Tây Thành lần cuối, rồi trợn trừng mắt, lặng lẽ tắt thở — chết không nhắm mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT