“Không cần!”
Triệu ma ma làm sao chịu nổi cảnh đó, lập tức quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa, run giọng cầu xin:
“Đại gia, đừng… đừng đập nữa! Chuyện gì cũng có thể từ từ nói, cầu xin các ngươi, đừng phá đồ đạc trong quán!”
Tú Nhi cũng hoảng hốt quỳ xuống theo, run run muốn xin tha.
Nhưng nào ai thèm nghe. Bên kia đã “bùm bùm” vang lên, tiếng bàn ghế bát đĩa bị ném vỡ chát chúa.
Nguyên Nguyên ngẩn người, toàn thân run rẩy.
Nàng còn nhỏ, kinh nghiệm đời lại ít, nào từng trải qua cảnh tượng hỗn loạn khủng khiếp thế này. Sợ hãi dâng lên khiến đôi chân mềm nhũn, nước mắt rơi lã chã, nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải quỳ xuống cầu xin lũ lưu manh, mà là trong vô thức ngước mắt tìm kiếm ánh nhìn của vị quan lớn kia…
Nàng vừa khóc, vừa ngơ ngẩn nhìn về phía hắn.
Nhưng…
Gương mặt góc cạnh như tạc của hắn vẫn bình thản như thường. Khi nàng nhìn sang, hắn lại thản nhiên xoay người đi, nâng chén lên, thong thả nếm thử sữa đậu nành, thậm chí còn nhàn nhạt cười nói với tùy tùng Phương Trừng đôi câu như thể chẳng hề nghe thấy tiếng đồ vật bị đập phá, cũng chẳng hề nhìn thấy nàng đang nức nở cầu cứu.
Nguyên Nguyên như nghe thấy tiếng “oanh” nổ trong đầu. Nước mắt không kìm nổi, nàng ôm chặt lấy đầu, che tai lại, ngồi thụp xuống đất, khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào…
Cùng lúc đó, gã sai vặt Khánh Lộ đã dẫn bốn tên thân hình gầy gò tới gần. Vừa đi hắn vừa thì thào dặn đi dặn lại:
“Nhớ kỹ, trọng điểm là tiền trong túi! Phải vét sạch, không chừa một đồng nào, nghe rõ chưa?”
“Đã biết, đã biết!”
Bốn tên kia cười hì hì, răm rắp đáp lời.
Khánh Lộ đi trước dẫn đường, bước chân như bay, nhưng càng gần đến nơi, chân hắn bỗng khựng lại, mày nhíu chặt.
Có tiếng gì vậy?
Hắn lắng nghe, mơ hồ như có tiếng ồn ào hỗn loạn vang lên từ phía trước.
Đã xảy ra chuyện gì?
Một luồng tò mò và bất an dâng lên, hắn lập tức giục bốn tên phía sau: “Nhanh lên, đuổi kịp!”
Khi Khánh Lộ chạy tới nơi mình từng lén lút theo dõi Tô tiểu thư, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ.
Một mảnh hỗn loạn!
Mười mấy tên lưu manh, trong đó có cả “Sẹo gia” – kẻ nổi danh hung hãn nhất trong vùng – lại đang bị quan binh trấn áp!
Nói là đánh nhau cũng không đúng, phải nói là bị quan binh nghiền nát mới chính xác.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy kẻ kia đã bị quật ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập, ngay cả Sẹo gia cũng không ngoại lệ.
Bốn tên “người gầy” vừa mới đến liền chết khiếp, hồn vía lên mây, chẳng dám làm càn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Khánh Lộ ngơ ngác, không hiểu nổi vì sao bỗng có kẻ tới phá quán của Tô tiểu thư, càng không hiểu quan binh từ đâu xuất hiện.
Cho đến khi hắn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của một nam nhân…
Đám lưu manh đều bị chế phục, tiếng đập phá cũng chấm dứt.
Triệu ma ma vì sợ hãi quá độ đã ngất xỉu, Tú Nhi đang run run chăm sóc.
Chung quanh, ngoài binh lính đang thu dọn tàn cục, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Nguyên Nguyên vang lên khe khẽ.
Vị quan lớn vẫn thong dong ngồi tại chỗ, nghiêng mắt nhìn tiểu cô nương đang khóc thút thít.
Một lúc lâu sau, hắn mới đứng dậy, trầm giọng ra lệnh:
“Mang lại đây.”
Chỉ một câu, hắn đã xoay người bước lên xe ngựa.
Có người đến đỡ Nguyên Nguyên. Nàng mềm nhũn không còn chút sức lực, cũng không phản kháng, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước lên xe.
Vừa ngồi xuống, hắn đưa cho nàng một chiếc khăn tay.
Nguyên Nguyên nhìn thấy nhưng không đón lấy, cũng chẳng dám ngẩng đầu. Giọng nàng run run, nhỏ như muỗi kêu:
“Đại nhân… chẳng phải đã cho ta mười ngày suy nghĩ sao?”
Nam nhân khẽ nhướng mày, khóe môi nhấc lên một đường cong thản nhiên:
“Ồ? Ý gì đây?”
Nguyên Nguyên run run ngẩng khuôn mặt nhỏ đẫm lệ, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Đôi mắt ấy, ôn hòa nhưng lại như nhìn thấu tâm can người khác.
Nguyên Nguyên băng tuyết thông minh, chỉ vài chi tiết cũng đủ để nàng hiểu rõ mọi chuyện.
Đây là một màn kịch được sắp đặt.
Đám lưu manh kia há lại không nhận ra hắn là nhân vật không thể đắc tội? Cho dù thực sự có ý định gây sự, chỉ cần nhìn thấy hắn ngồi đó, bọn chúng cũng phải run sợ mà tránh xa.
Trừ phi… chính là hắn sắp đặt.
Nam nhân liếm môi, cười khẽ, như vừa thừa nhận điều nàng nghĩ.
Thấy nàng không nhận khăn, hắn trực tiếp cầm lấy, dịu dàng lau đi từng giọt lệ trên má nàng, giọng nói trầm thấp, chậm rãi:
“Xem ra Tô tiểu thư hiểu lầm bản quan rồi. Ta còn tưởng hôm nay đã cứu được Tô tiểu thư, ít nhiều cũng có thể lấy được một tiếng cảm tạ… Ai ngờ lại khiến nàng oán trách như thế, thật oan uổng biết bao. Ngươi xem, bên ngoài nhiều nguy hiểm như vậy, kẻ xấu đâu đâu cũng có, chẳng phải sao?”
Nguyên Nguyên nhìn hắn, không nói gì, chỉ để mặc hắn nhẹ nhàng lau khô nước mắt. Nàng vẫn nức nở từng tiếng, lòng tê dại không biết phải đáp thế nào.
Bên ngoài, trong một con ngõ tối, Phương Trừng ném từng thỏi bạc cho đám lưu manh trên mặt còn in vết roi.
Nhận được bạc, mười mấy tên đều cúi rạp người, không dám ngẩng đầu, từng kẻ một lặng lẽ rút lui…
Chương 12 – Lại cầu
“… Cho nên, ngoài việc thuận theo bản quan, ngươi còn có thể làm gì nữa đây? Hửm?”
Nam nhân khẽ nhắm hờ đôi mắt dài hẹp, giọng nói trầm thấp như từng sợi tơ quấn quanh tim người. Bàn tay vừa lau nước mắt cho nàng cũng đã thu về, chiếc khăn được gấp gọn cất vào trong ngực.
Hắn chậm rãi dựa lưng vào chỗ ngồi, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi nàng.
Nguyên Nguyên cúi đầu, nghẹn ngào không thốt nổi một câu.
Nàng đã bị hắn dồn đến đường cùng.
Hắn từng nói cho nàng mười ngày để suy nghĩ, nhưng đến ngày thứ ba đã phá tan tiểu sạp của nàng. Đây rõ ràng là giết gà dọa khỉ, nhắc nhở nàng đừng mơ tưởng chống lại, đừng buộc hắn phải xé rách mặt, khiến tình thế trở nên khó coi.
Lời nói kia chính là cảnh cáo:
Việc này, nàng đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý… cũng phải đồng ý.
Nếu không, những gì xảy ra hôm nay… chỉ là một trò “nhỏ”. Và còn những trò “lớn” hơn, đang chờ phía sau.