Ngày hôm ấy, khi Nguyên Nguyên đến Tô gia cầu xin vay chút bạc, nàng còn bị Chu thị – mẫu thân Tô Dao Dao – buông lời mỉa mai, châm chọc thậm tệ. Trước khi rời đi, Dao Dao vốn đứng chờ ngoài cửa, không quên bỏ đá xuống giếng, nói những lời chua chát còn khó nghe hơn cả Chu thị gấp vạn lần.

Chuyện ấy, tạm thời cũng chẳng muốn nhắc lại nữa.


Mấy ngày nay, tâm trí Nguyên Nguyên lúc nào cũng bị chuyện kia quan lớn đè nặng, chẳng còn hơi sức mà nghĩ gì khác.

Hắn cho nàng mười ngày kỳ hạn, thoáng chốc đã qua hai ngày, nhưng trong đầu nàng vẫn trống rỗng, chẳng tìm được cách nào khả dĩ. Tương lai rốt cuộc sẽ ra sao, nàng không biết.

Hai hôm nay, hắn vẫn đến, nhưng chỉ ngồi như một vị khách quen, lễ phép uống một chén sữa đậu nành rồi rời đi, không hề nói thêm một câu. Thế nhưng trong lòng Nguyên Nguyên lại càng bất an, cảm giác như cơn bão lớn sắp ập đến bất cứ lúc nào…

Triệu ma ma có nhắc đến vị quan lớn kia vài lần, nhưng dường như vẫn chưa phát hiện điều gì khác lạ. Dù sao quán sữa đậu nành này cũng đông khách, khách quen ra vào tấp nập, một người thường lui tới cũng chẳng có gì đặc biệt.

Ngày thứ ba, quán vẫn đông đúc như mọi ngày. Nguyên Nguyên bận rộn hết trong ra ngoài, nhưng vẫn để ý chiếc bàn nơi hắn vẫn ngồi. Đúng vào giờ hắn thường đến, bàn ấy lại có người khác ngồi, không phải hắn và tên tùy tùng như mọi khi.

Thời khắc ấy trôi qua, Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tất nhiên là hy vọng hắn không tới.

Nhưng… nàng đã vui mừng quá sớm.

Vừa buông lỏng tâm trí chưa được bao lâu, từ xa nàng đã thấy cỗ xe ngựa quen thuộc chậm rãi dừng lại trước quán.

Nguyên Nguyên lập tức căng thẳng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay khẽ run lên. Không hiểu sao hôm nay nàng lại đặc biệt hoảng loạn như thế.

Một lát sau, hắn và tùy tùng Phương Trừng đã xuống xe.

Bùi Thiệu vẫn đi thẳng đến chiếc bàn cũ như mọi khi, vừa ngồi xuống, chỉ khẽ nâng tay một cái, hai người đang chiếm chỗ lập tức cuống quýt dọn đồ sang bàn khác, chẳng dám ngẩng đầu.

Tú Nhi vội vàng bước đến, lau sạch bàn cho họ.

Đôi mắt dưới tán mi rũ thấp của hắn chợt lướt về phía Nguyên Nguyên.

Nàng vội cúi đầu, theo lệ thường mang sữa đậu nành đến rồi lặng lẽ quay đi, không dám nhìn thẳng.

Bình thường, hắn chỉ ở lại chừng nửa chén trà, nhiều lắm cũng một chén trà nhỏ, nhưng hôm nay rõ ràng thời gian kéo dài hơn thường lệ.

Nguyên Nguyên bận rộn đón khách nhưng vẫn vô thức liếc nhìn hắn xem đã rời đi chưa. Giữa những lần thấp thỏm như thế, đột nhiên một tiếng quát lỗ mãng, ngang tàng vang lên, xé toạc không khí nhộn nhịp trong quán.

“Đây là quán của ai?”

Nguyên Nguyên giật mình nhìn ra cửa. Một đại hán mặt mũi dữ tợn đang dẫn đầu bước vào, vừa đi vừa quát tháo. Trên mắt trái hắn có một vết sẹo dài bằng hai ngón tay, kéo chéo xuống gần hết mặt, khiến diện mạo vốn hung ác càng thêm đáng sợ.

Theo sau hắn là một đám hơn mười tên tiểu đệ, mặt mũi kẻ nào kẻ nấy cũng xăm trổ, sẹo chằng chịt, tay lăm lăm gậy gộc dài ngắn. Chúng vừa bước vào đã hất tung đồ đạc cản đường, xô đẩy khách khứa, thậm chí dùng gậy quất lên bàn ghế như thể thị uy.

Khách trong quán hoảng sợ, vội vàng thanh toán tiền rồi chạy tán loạn.

Triệu ma ma sắc mặt tái nhợt, vội kéo Nguyên Nguyên ra phía sau mình, hai tay run rẩy che chở tiểu thư.

“Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?”

Tên đầu lĩnh liếc nhìn Nguyên Nguyên, nhưng ánh mắt hắn lập tức dời đi, thay vào đó là dùng gậy gõ cạch cạch lên bàn, giọng điệu ngạo mạn vô cùng:

“Làm gì à? Đây là địa bàn của gia, ai cho ngươi to gan mở quán ở đây? Hả?”

Triệu ma ma cố lấy bình tĩnh, biết bọn này chính là bọn lưu manh đòi bảo kê, mềm giọng thương lượng:

“Đại gia, chúng ta chỉ là đàn bà yếu ớt kiếm chút cơm qua ngày, muốn bao nhiêu… bao nhiêu tiền, đại gia cứ nói.”

Tên đầu lĩnh nhếch môi cười nhạt, chân trái đá lật một chiếc ghế, chân phải đạp bàn rung bần bật, trông chẳng khác nào hung thần.

“Đàn bà coi bộ cũng biết điều đấy. Nói đi, đưa cho gia bao nhiêu?”

Triệu ma ma run run đáp:

“Hôm nay… hôm nay bán cũng chưa được trăm văn, chi bằng… chi bằng đưa đại gia hai trăm văn có được không?”

Vừa dứt lời, cả bọn phá lên cười ngạo nghễ, tiếng cười hỗn tạp như đâm vào màng nhĩ, có kẻ còn ôm bụng cười lăn.

Tên đầu lĩnh nghiến răng, dằn mạnh gậy gộc xuống bàn khiến chén bát vỡ toang, giọng gầm lên như sấm:

“Phi! Hai trăm văn? Ngươi coi lão tử là ăn xin sao?”

Triệu ma ma càng thêm sợ hãi, cố nhún nhường:

“Đại gia bớt giận, nếu không… nếu không, xin đại gia mở miệng định giá…”

Tên đầu lĩnh nhướng mày, giọng sắc lạnh như dao:

“Lão tử muốn một ngàn lượng! Nếu hôm nay không đưa đủ, ta sẽ đập tan cái quán này!”

“Một… một ngàn lượng?!”

Nguyên Nguyên, Triệu ma ma và Tú Nhi đều trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh buốt.

Một ngàn lượng bạc, đừng nói là không có, ngay cả nghĩ tới cũng không dám. Đây rõ ràng là…

Chưa kịp nói thêm, tên đầu lĩnh đã vung gậy, đập nát bàn ghế, quát lớn:

“Con mẹ nó, đập! Đập sạch cho lão tử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play