“Sao anh hư như thế hả?” Giọng nói quen thuộc của Âu Dương Bội vang lên trên đỉnh đầu, “Em đã bảo về nhà đợi mà, sao không nghe lời?”
Lê Chiêu giật mình trong lòng, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.
Dù anh luôn tìm cách che giấu, nhưng khoang máy bay có lớn gì đâu, Âu Dương Bội phát hiện ra anh cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa, dù bây giờ không nhận, chờ máy bay hạ cánh anh cũng sẽ phải chủ động đi tìm hắn thôi.
“Khụ khụ, anh…” Lê Chiêu cố giải thích, “Anh thật sự không yên tâm để em đi xa một mình. Với lại, nếu anh đi cùng, chờ em làm xong việc, có lẽ chúng ta còn có thời gian để cùng nhau đi chơi ở đây một chút.”
Nói xong, Lê Chiêu đợi một lúc không thấy Âu Dương Bội đáp lại, bèn thử xoay người trong vòng tay hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương.
Không gian nhà vệ sinh chật hẹp, Âu Dương Bội lại ôm anh rất chặt, nên hai người lúc này rất gần, ngực kề ngực. Hơi thở hắn nhẹ nhàng phả lên mặt Lê Chiêu, anh thậm chí có thể nhìn thấy hình bóng nhỏ bé của mình trong đôi mắt màu hổ phách của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT