“Em trai không làm phiền đến con chứ,có phải con vẫn đang ở trong lớp không?Con đừng có trách em con nó vẫn còn nhỏ không có ý gì đâu,Chấn Chấn à,mẹ thành thật xin lỗi con.”
Giọng nói của người phụ nữ kia rất nhu hòa,nhưng trong lòng của Khúc Chấn Ninh cảm thấy ngũ vị tạp trần.
“Không có làm phiền đến con,nếu như con đang ở trong lớp thì cũng sẽ không nghe điện thoại đâu.”
Nói xong,Khúc Chấn Ninh cảm thấy thật sự vô vị,muốn kết thúc cuộc gọi này bèn nói:"Mẹ,hay là mọi người tiếp tục ăn cơm đi,giúp con chào chú một tiếng,con cúp trước đây."
“Ai ya,chờ chút đã,Chấn Chấn……”
Đại khái là thấy Khúc Chấn Ninh tỏ thái độ xa cách,cho nên người phụ nữ cảm thấy không được thoải mái,liền vội vàng gọi anh lại.Thế nhưng lại không nói ra được những lời mà Khúc Chấn Ninh muốn nghe.
“Chấn Chấn à,qua hai ngày nữa là nghỉ hè rồi,khi nào rảnh con có thể gặp mẹ có được không?Mấy ngày trước chú Phùng và em trai con cũng nói là muốn gặp con,cuối cùng cũng đợi được đến ngày con nghỉ,gia đình của chúng ta còn có thể đi du lịch cùng nhau…."
“……..”
Cái gì gọi là người một nhà?
Khúc Chấn Ninh không hề do dự cự tuyệt ngay lập tức,"Hơn nữa,con còn nhiều hoạt động phải làm trong kỳ nghỉ hè nên có thể sẽ không thể đi được."
“Hoạt động gì mà vất vả đến mức không cho người ta nghỉ ngơi trong kỳ nghỉ hè vậy?”
“Đúng vậy”,có lẽ vì muốn cho lời viện cớ này trở nên đáng tin hơn,Khúc Chấn Ninh còn đem cả Đàm Trì ra,"hôm qua chú tiểu Đàm còn kêu con đến quán trà của chú ấy giúp một tay,con còn không đồng ý ."
Nghe thấy Khúc Chấn Ninh thật sự không đi,giọng nói của người phụ nữ cuối cùng cũng thả lỏng xuống:"Con thật đúng là người bận rộn,đến cả chú tiểu Đàm của con cũng không hẹn được con nữa?"
“Không còn cách nào khác”,Khúc Chấn Ninh cười nói,"Người nổi tiếng mà,lịch trình đã kín hết,không thể sắp xếp được."
Sau khi cúp điện thoại,nụ cười trên môi của Khúc Chấn Ninh giống như thủy triều đang rút xuống biến mất trong chớp mắt.
Trước mắt là tiệm cơm,còn trong quán lẩu hơi nóng cuồn cuộn bốc lên,người người huyên náo nhộn nhịp qua lại.
Chỉ có anh là người duy nhất ngồi ở góc phòng,bồi bạn cùng với anh chỉ có chú gấu bằng dầu đỏ vẫn chưa tan hết trong nồi.
Rõ ràng,rõ ràng ngày hôm nay là ngày mà anh rất mong đợi.Nhưng chẳng có điều tốt đẹp gì xảy ra.
Bữa lẩu kéo dài gần hai tiếng đồng hồ,ngoại trừ anh Thời Bác Sinh đang dạy kèm cho học sinh trung học cơ sở ở vùng ngoại ô phía bắc bị kẹt trên đường do tai nạn giao thông,năm người còn lại trong ký túc xá đều có mặt.
Chuyện thường thấy nhất của bạn cùng phòng khi tụ tập là tán gẫu, than vãn và buôn chuyện. Vụ Khúc Chấn Ninh bị nghi ngờ chia tay là tin tức lớn nhất kể từ kỳ nghỉ lễ, và mọi người đều bàn tán sôi nổi về chuyện này.
“Chấn tử,cậu có đối tượng từ khi nào thế,sao tớ không biết?”
“Khi nào à,có lẽ là trước kỳ thi hai tháng".
“Hai người làm sao quen biết nhau?”
"Chúng tớ gặp nhau trong một chuyến đi nghỉ đông. Ban đầu chúng tớ chỉ trò chuyện vài câu, rồi anh ấy nói muốn thử quen nhau ,tớ nghĩ thử một chút cũng không sao,thôi thì cứ thử xem như thế nào.”
“Đối tượng của cậu làm nghề gì vậy?”
"Anh ấy là giám đốc sản phẩm của một công ty nào đó? Tớ nghĩ anh ấy có nói với tớ về điều đó, nhưng tớ không để ý lắm và cũng không rõ cụ thể anh ấy làm gì."
“Công ty đó là công ty như thế nào?”
“……Anh ấy có nói qua một lần,nhưng tớ quên mất rồi."
“Vậy anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Hình như là lớn hơn tớ tám tuổi."
“Người ở đâu?"
“…Tớ nghĩ là người Dương Thành?”
“Nhà của anh ta ở đâu?”
“……”
“Nhà có bao nhiêu người?”
“……”
Cảm thấy có chút không đúng rồi đó.
Trước khi cuộc tranh luận sôi nổi bắt đầu, mọi người đều nhận ra chuyện tình cảm của Khúc Chấn Ninh thật khó hiểu. Không thể nói rằng anh ta ít nhiều gì cũng biết biết rõ đối tượng của mình mà chỉ có thể nói rằng anh hoàn toàn chẳng biết gì về đối tượng cả.
“Con trai ơi,tại sao hỏi cái gì cũng không biết hết vậy?”
Kiều Tân Nam là lão tam trong ký túc mang một vẻ mặt bối rối:"Chuyện này còn không đáng tin hơn việc hẹn hò trên mạng nữa,cậu đã từng gặp anh ta ở ngoài đời chưa?"
“……”
Khúc Chấn Ninh cảm thấy câu hỏi này thật sự hạ thấp trí thông minh của mình,"đương nhiên là đã gặp qua rồi."
Kiều Tân Nam biểu hiện sự hoài nghi:"Cậu chắc chắn?"
Khúc Chấn Ninh:"…Tớ cũng đâu phải là đồ ngốc."
Khúc Chấn Ninh không cảm thấy việc quen nhau mà không hiểu nhau là có vấn đề.
Anh cùng Giang Thượng Dung thời gian quen biết nhau cũng không lâu lắm,sau khi đồng ý quen thử thì lại là lúc có kỳ thi tháng,mãi cho đến mấy ngày được nghỉ lễ này,vì vậy cho nên đối với thông tin cá nhân chỉ biết được một ít cũng là chuyện rất bình thường.
Lại nói, hẹn hò không phải là đôi bên cùng tìm hiểu lẫn nhau hay sao?Cũng không phải là kết hôn,trên đời này vẫn còn có những cuộc hôn nhân chớp nhoáng,anh vẫn chưa đến mức đó đâu?
Hơn nữa,anh ấy không phải hoàn toàn không biết gì cả.
“Tớ nghĩ rằng các cậu đang hẹn hò,tốt xấu gì cũng phải biết rõ nhau,không nghĩ đến xảy ra tình huống này.”Trần Dương hỏi:"Vậy việc ra nước ngoài thì tính sao đây,hồi trưa này không phải cậu đã nói vé máy bay đã mua hết rồi sao?"
Trần Dương không nói thì Khúc Chấn Ninh có thể đã quên mất chuyện vé máy bay.
“Vốn dĩ là muốn đi cùng với nhau,nhưng mà bây giờ xem ra……”Khúc Chấn Ninh ngừng một lúc,có chút hoang mang,rối rắm,"ây,tớ cũng không biết nữa."
Lâm Chu Quân đang ngồi bên cạnh Trần Dương đột nhiên lấy tay áp sát vào đầu và túm lấy tóc của anh,trưng ra bộ mặt đầy thương hại:"Được rồi con trai,là anh đã trách lầm cậu."
“?”Trần Dương một chút cũng không khách khí,một phát đánh bay tay của anh ấy ra:"Cậu mau cút đi cho tớ,ai là con trai cậu,ai cho cậu cái mặt mũi đó?"
Lâm Chu Quân đã quen với việc hai người hay cà khịa với nhau,dùng giọng điệu không đứng đắn nói:"Ba sai rồi,không nên nói cậu là người dễ bị lừa gạt,hôm nay tôi tuyên bố,trong ký túc xá của chúng ta người dễ bị lừa gạt nhất chính là Chấn tử."
Nói xong,anh chuyển sang Khúc Chấn Ninh,ngữ khí nghiêm túc hẳn lên:"Không phải anh nói chứ Chấn tử,em là người vô tâm thật đấy,cái gì em cũng không biết,đối phương là người như thế nào em cũng không biết luôn,vậy mà còn dám cùng với người ta đi ra nước ngoài chơi?"
KiềuTân Nam phụ họa thêm:"Lâm tử nói rất đúng,vạn nhất đó là cái bẫy dành cho cậu thì sao,khi đó cậu thì đang ở nước ngoài,đến lúc đó cho dù cậu có kêu trời kêu đất thì ai có thể đến giúp cậu đây?"
“……”
Suy nghĩ kỹ thì lời mọi người nói rất đúng,nhưng Khúc Chấn Ninh lại nghĩ sẽ không trùng hợp đụng trúng trường hợp này đâu.
Giang Thượng Dung chính là một xã súc,làm sao lại đi tới bước đường buôn bán người cơ chứ?
Ngoài ra,người khác đều yêu nhau bằng cách này mà? Không lẽ đến phiên anh ta thì lại bị lừa,vậy thì không phải là quá xui xẻo rồi sao?
Gạt hết tất cả những rắc rối này mà chỉ nhìn vào vấn đề tình cảm,không phải vì anh ấy không hiểu biết nhiều về Giang Thượng Dung sao,cho nên vì muốn tăng thêm tình cảm nên mới dự tính cùng nhau đi du lịch đó thôi?
Thấy Khúc Chấn Ninh vẫn chưa có ý phản tỉnh,Kiều Tân Nam lại tiếp tục bổ thêm một đao:"Trong ký túc của chúng ta,cậu là nhỏ tuổi nhất,vận động cũng không có nhiều,tay chân thì nhỏ chỉ sợ bọn xấu đem tay chân cậu bẻ gãy,trực tiếp đem cậu buộc chặt mang cân ký rồi đem đi bán thôi."