Anh ta không có kinh nghiệm yêu đương,mối quan hệ này cũng chỉ vừa mới bắt đầu,vì vậy anh ấy muốn vun đắp một mối quan hệ tốt đẹp và điều này cũng không hề sai.Huống chi Khúc Chấn Ninh vốn là người rất coi trọng hình tượng bên ngoài,cho dù không phải là Giang Thượng Dung,anh ta cũng đã quen với việc cho người khác thấy mặt tốt nhất của mình.Anh ta cho rằng việc tạo ấn tượng tốt với người khác không thể chỉ trông chờ mà phải chủ động thể hiện ưu điểm của bản thân. Vì vậy, dù là ăn mặc, trang điểm hay những chi tiết nhỏ như đúng giờ, anh ta đều rất chú trọng, cố gắng không để lộ sơ hở, không để xảy ra sai sót gì.Chỉ là không ngờ đến,lại xảy ra việc này mặc dù anh ấy không làm việc gì sai.
[Sô cô la hạt phỉ]:Tớ hiện tại đang ở xx đường xx quãng trường,sao vậy Viễn ca,anh muốn tới sao?
[Viễn tử bay cao]:Uh,chỗ của cậu cách anh không xa lắm,hai mươi phút sau sẽ đến.
Khúc Chấn Ninh không nghĩ đến Lý Hạnh Viễn lại muốn trực tiếp tới đây,nhưng việc này cũng không quá bất ngờ.Tuy anh Viễn không phải là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, nhưng có lẽ vì thường xuyên giúp chị gái chăm con nên anh luôn rất chu đáo và luôn là người đầu tiên thể hiện sự ấm áp.Nhưng Khúc Chấn Ninh không muốn làm phiền anh ta đi một chuyến.
[Sô cô la hạt phỉ]:Em không sao đâu anh,anh cứ bận việc của mình đi,không cần bận tâm em,đến đây để làm gì?
[Viễn tử bay cao]hoàn toàn không có động tĩnh gì.
[Khí khái nam tử]:Viễn ca là người thuộc phái hành động,chắc anh ấy đã đi rồi.
[Khí khái nam tử]:Mà nói ra thì chỗ của cậu cũng cách tớ không xa,tớ hiện cũng đang rãnh rỗi chi bằng tớ cũng tới đó.
[Con trai đầy oán giận của bạn]:?Kiều ca,anh không phải đang ở chỗ khác sao?
[Khí khái nam tử]:??Không mà,đang ở đây.
[Con trai đầy oán giận của bạn]:Còn có Viễn ca nữa,không phải là nói về quê phụ chị gái chăm con sao?
[Khí khái nam tử]:Chị của anh ấy không phải ở thành phố này sao?
[Con trai đầy oán giận của bạn]:????
[Con trai đầy oán giận của bạn]:Vậy thì chuyến đi công viên nước,anh……
[Khí khái nam tử]:Ồ,chủ yếu là do cậu vẫn chưa quyết định được thời gian,chuyến bay của tớ là ngày kia nên có lẽ sẽ không đến kịp được.
[Con trai đầy oán giận của bạn]:……Thôi được rồi.
Điện thoại rung lên là nhóm kế bên,nhóm"Vận động yếm khí"chỉ có năm người.
Khúc Chấn Ninh mau chóng liếc nhìn một cái rồi quay lại với “Nhóm trao đổi học thuật đỗ mọi kỳ thi”
[Viễn tử bay cao]:Không đâu Chấn tử,anh có đi một chuyến cũng không sao,anh chỉ lo em ở một mình sẽ không thoải mái.
Có vẻ như anh ấy đã nhận định Khúc Chấn Ninh là đã bị người ta đá rồi. Khúc Chấn Ninh muốn nói là mình không sao,thế nhưng năng lực hành động của Lý Hạnh Viễn đặc biệt mạnh mẽ,chỉ trong chốc lát đã thay xong quần áo và đi ra ngoài.
So với việc một mình ăn món ăn nhanh mà không có hương vị gì,thì có người bạn đồng hành thực sự sẽ tốt hơn một chút.
Khúc Chấn Ninh bèn nói:" Vậy cũng được,anh vẫn chưa ăn trưa đúng không?Anh muốn ăn gì, em mời. "
Lời mời cơm vừa mới nói ra,mọi người trong nhóm đã đứng ngồi không yên.
[Khí khái nam tử]:Tớ cũng lo lắng tâm trạng của Chấn tử không tốt,tớ cũng có thể tới không?Tớ muốn ăn lẩu.
[Lâm đại điểu hữu]:Bạn gái tớ đã về rồi,hiện tại tớ phòng không nhà trống nên muốn cọ bữa cơm,có được không?Ăn lẩu cũng được.
[Thuyết tiến hóa của tiên nam]:Mới vừa học xong,tớ cũng đói rồi,cũng muốn cọ bữa cơm có được không?Tớ ăn gì cũng được,không kén chọn đâu.
[Con trai đầy oán giận của bạn]:Tớ rảnh đến phát chán rồi đây,cọ cơm được không?Không kén chọn.
Khúc Chấn Ninh:"……"
Điện thoại lại tiếp tục rung lên.
[Khí khái nam tử] đã đổi tên nhóm thành"Những người đàn ông phía sau Chấn tử".
Khúc Chấn Ninh:"……"
Trong lúc chờ đợi đám bạn cùng phòng còn đang đầy oán giận này,Khúc Chấn Ninh gói lại phần đồ ăn nhanh còn thừa,đi đến quán lẩu mà mọi người đã giới thiệu để lấy số và xếp hàng.
Mới vừa ngồi xuống ghế,điện thoại có cuộc gọi đến,vốn tưởng là Giang Thượng Dung cuối cùng cũng gọi cho anh,thế nhưng cầm điện thoại lên nhìn thì ra là mẹ của anh ấy.
Khúc Chấn Ninh ngẩn người ra một lúc,sau đó bắt máy.
“Alo,mẹ à?”
Đầu dây bên kia không có ai trả lời,trong điện thoại nghe được có chút âm thanh huyên náo.
Anh lấy điện thoại ra nhìn lại lần nữa,xác định là mẹ anh gọi đến lại kêu"Mẹ"lần nữa.
Đang định nói sao không có ai trả lời,thì sau đó lại nghe thấy tiếng"Aiz".
Đó không phải là giọng phụ nữ mà anh đã nghe hơn mười năm,mà là giọng trẻ con non nớt,mềm mại xa lạ.
Đứa bé nói:"Sao,sao lại không nói chuyện vậy,tôi là mẹ_ _"
Giọng nói ngân vang kéo dài,còn chưa dứt câu thì sau đó một tiếng cười ngây thơ giòn tan vang lên tựa như lời nói đó rất buồn cười.
Trong lúc đó Khúc Chấn Ninh cảm giác được cổ họng bị nghẹn lại,không nói nên lời.
Sau đó,có một giọng nói mang theo ý cười của người phụ nữ từ xa vọng lại,thông qua điện thoại giọng nói đó dịu dàng đến mức có loại cảm giác không chân thật.
“Thần Thần,có chuyện gì mà con vui vẻ thế ,còn cười nữa?
Bà ấy dùng giọng điệu mà có lẽ cả đời này Khúc Chấn Ninh cũng chưa từng nghe qua để mà dỗ dành đứa trẻ:"Ai ya,hóa ra là điện thoại của mẹ có người gọi đến,là Thần Thần nhìn thấy phải không?Cảm ơn Thần Thần nhé."
Giọng nói từ xa tới gần,có lẽ điện thoại đã được áp vào tai nhưng vẫn còn đang nói:" Thần Thần thật hiểu chuyện",có lẽ bà ấy cũng không nhận ra cuộc gọi đã trôi qua hơn hai mươi giây rồi.Thậm chí,nếu như bà ấy có chú ý đến đi chăng nữa thì trước tiên bà ấy cũng sẽ dỗ dành đứa trẻ ấy xong rồi mới đến lượt Khúc Chấn Ninh anh.
“Chấn Chấn,mẹ đang ở ngoài ăn tối cùng chú Phùng và em trai Thần Thần của con,có chuyện gì gấp sao?”
Khi nhắc đến"chú Phùng " thì giọng của bà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đến lúc này,Khúc Chấn Ninh chợt nhận ra cuộc gọi này có lẽ là do đứa trẻ kia vì nghịch điện thoại mà vô tình gọi đến,vả lại anh còn nghe ra được giọng điệu không được tự nhiên của mẹ anh.
“Không có việc gì cả”,Khúc Chấn Ninh mỉm cười,tỏ vẻ bình thản,thái độ một chút cũng không hề quan tâm,"Mẹ,là Mẹ đã gọi cho con đấy,nhưng có lẽ là đã gọi nhầm số rồi."
Người phụ nữ hơi ngẩn người,kiểm tra lại điện thoại,sau đó khe khẽ nói:"Nói vậy thôi,khi vừa nhìn thấy là điện thoại của con,ta còn tưởng con xảy ra chuyện,làm cho ta lo lắng không thôi."
Còn nói cái gì mà lo lắng…..
Sau khi cha mẹ ly hôn,hai mẹ con họ đã lâu không liên hệ với nhau.Kỳ nghỉ hè năm nay đã đến,hơn nửa năm đã trôi qua,thế nhưng trong lịch sử trò chuyện của họ vẫn dừng lại những lời chúc mừng trong các ngày lễ.
Dường như giữa họ chẳng có gì để nói ngoài những lời chào hỏi thông thường,đây chính là tình cảnh của hai mẹ con họ.
Khúc Chấn Ninh rũ mắt,vô ý thức dùng đũa đảo vài cái trên dĩa trống,anh tùy ý nói:"Ừm."