Chai nước hoa này hình như là quà sinh nhật mà Khúc Chấn Ninh tặng cho Đàm Trì vào năm ngoái.Nó ngọt đến mức cảm giác có phần trẻ con,nhưng với Đàm Trì mà nói thì anh chưa bao giờ nói rằng không thích chúng mà nhận lấy tất cả.

“Cho nên Chấn Tử à,là người khởi xướng trong chuyện này,cậu có phải nên làm gương hay không?”

Khúc Chấn Ninh hơi bị mất tập trung một chút, nhưng rồi lấy lại được tinh thần khi nghe giọng nói của Trần Dương.Chuyện công viên nước đúng là do Khúc Chấn Ninh khơi mào,thế nhưng anh đã không tham gia vào cuộc chuyện trò sau đó mà ngược lại quay đầu nói chuyện với bạn trai.

Bạn trai của anh ấy là Giang Thượng Dung,hắn  nói rằng hắn không biết bơi,công viên nước là nơi mà chỉ có trẻ con mới thích,không thích hợp với người trẻ tuổi như hắn,lại nói công ty có chuyến công tác nước ngoài vào tháng bảy,nên không chắc là có thời gian rảnh hay không.Khúc Chấn Ninh sau khi nghe xong thì ngay lập tức từ bỏ ý định đi công viên nước với bạn trai.

Anh ấy nói với Trần Dương:"Nếu cậu nói với tớ vài ngày trước thì tớ chắc chắn sẽ đi cùng cậu,nhưng bây giờ thì không thể rồi."

Khúc Chấn Ninh nói làm sao mà không vui khi cùng Trần Dương ra ngoài chơi chứ,nhưng thật trùng hợp là anh ấy vừa đặt chuyến bay đến tỉnh khác vào sáng ngày kia,muốn cùng với bạn trai mới quen không lâu kia ra nước ngoài chơi,thật sự không thể phân thân.Nói đến đây,Trần Dương không thể ép buộc thêm nữa,Khúc Chấn Ninh hứa sẽ mời anh ta ăn cơm sau khi trở về Dương Thành,Trần Dương cũng đã đồng ý. Kết thúc cuộc gọi,Khúc Chấn Ninh cũng đi ra ngoài đến cuộc hẹn. 

Sau khi lên xe anh ấy gọi điện thoại cho Giang Thượng Dung nhưng không gọi được nên anh đành gửi tin nhắn.

[Sô cô la hạt phỉ]:"Đang bận?"

[Sô cô la hạt phỉ]:"Tôi đang trên đường tới."

Chờ hai phút đối phương cũng không trả lời.

Khúc Chấn Ninh nhìn lại hai tin mới nhắn,cảm giác ngữ khí có chút cộc lốc,vì thế mà nhắn thêm vài câu.

[Sô cô la hạt phỉ]:"A,không phải là tôi thúc giục anh đâu,chỉ là muốn nói với anh một tiếng[vui vẻ][vui vẻ]".

[Sô cô la hạt phỉ]:"Anh có việc gấp thì cứ giải quyết trước,tôi cũng chưa đến đó nên anh không cần vội."

[Sô cô la hạt phỉ]:"?(`??? `)bắn tim".

Không lâu sau khi tin nhắn cuối cùng được gửi đi,chiếc xe dừng lại bên lề đường.Họ hẹn gặp nhau ở cổng chính của trung tâm thương mại lúc mười giờ,Khúc Chấn Ninh đến sớm hơn 15 phút,đứng dưới bức tượng đỏ giữa quãng trường chờ đợi.Anh ta đẹp trai,ăn mặc chỉnh tề,đứng ở vị trí dễ thấy,thu hút rất nhiều ánh nhìn,Giang Thượng Dung chắc chắn sẽ không thể không tìm ra anh ta.

Tuy nhiên,khi đến giờ hẹn,người anh chờ đợi vẫn không xuất hiện và cũng không trả lời bất cứ tin nhắn nào.Bây giờ đang là mùa hè,ánh nắng gay gắt khiến cho mắt người khó mở ra,chỉ một chốc những giọt mồ hôi sẽ sớm xuất hiện trên trán.Lo lắng lớp trang điểm có thể bị trôi,Khúc Chấn Ninh đã tăng âm lượng điện thoại lên và xoay người đi vào trung tâm thương mại mát mẻ.Về mặt tình cảm thì Khúc Chấn Ninh chính là người chậm nhiệt.Một số bạn cùng lớp của anh đã bắt đầu hẹn hò khi còn học trung học,Khúc Chấn Ninh đối với những việc đó thì không có một chút cảm giác nào cả.Cũng không phải là thực sự không biết gì về tình yêu,chỉ là không xem trọng việc ấy lắm cũng không cảm thấy là nhất định phải có người yêu,anh chỉ muốn tất cả diễn ra một cách tự nhiên.Cùng Giang Thượng Dung ở bên nhau cũng chính là do đối phương đề nghị.Họ gặp nhau khi leo núi vào đầu năm nay,quen biết nhau được nửa năm,nhưng mới hẹn hò chưa đầy hai tháng.Bị ảnh hưởng bởi kỳ thi tháng và công việc giữa năm,kể từ lúc bắt đầu hẹn hò hai người rất hiếm khi gặp nhau,các buổi hẹn hò chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay.Giang Thượng Dung làm việc tại một doanh nghiệp tư nhân ở thành phố này,hắn ta là một nô lệ của xã hội,có rất ít ngày nghỉ ngơi, người lúc nào cũng bận rộn.Khúc Chấn Ninh đã cùng hắn đi ăn vài lần,mỗi lần gặp nhau đều thấy điện thoại của Giang Thượng Dung không ngừng reo lên,xem ra hắn ta thật sự bận rộn.Bây giờ,thật vất vả lắm mới qua được giai đoạn bận rộn nhất trong năm,với lại qua hai ngày nữa lại phải đi công tác.So ra,cuộc sống của Khúc Chấn Ninh vẫn thoải mái hơn.Anh là sinh viên năm nhất,mỗi tháng trong tài khoản đều đặn có số tiền lớn chuyển vào để làm sinh hoạt phí nên không phải lo lắng về chuyện ăn mặc,sau khi thi xong thì có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.Hai người tuổi tác chênh lệch nhau,cuộc sống giữa sinh viên và người đã ra xã hội làm việc lại khác nhau một trời một vực,Giang Thượng Dung không có cách nào có thể cho Khúc Chấn Ninh trải nghiệm tình yêu như những người cùng tuổi cũng là chuyện bình thường.Tự nhận mình là người bạn trai hiểu chuyện nên Khúc Chấn Ninh mỗi ngày ba lần sáng,chiều,tối đều nhắn tin thăm hỏi,thế nhưng ngược lại anh chưa bao giờ yêu cầu Giang Thượng Dung phải trả lời tin nhắn hay trả lời điện thoại của anh ngay lập tức.Hôm nay cũng như vậy.Giang Thượng Dung đến muộn có lẽ là do bận việc,không nghe điện thoại có thể là vì không biết có người gọi đến,dù sao thì anh ta cũng nhớ có cuộc hẹn nói không chừng thì hai,ba phút sau sẽ đến.Khúc Chấn Ninh đã nghĩ như thế.Đợi rồi lại đợi.Khúc Chấn Ninh không phải là người hay cằn nhằn,khó chịu,ngược lại anh là người rất dễ nói chuyện.Những cái khác có thể anh không có nhưng anh lại có rất nhiều thời gian.Chỉ là nếu như chờ hai,ba phút thì không sao nhưng khi bị bắt chờ quá lâu thì tư vị đó thật khó tiếp thu.Khúc Chấn Ninh đã chơi hết ba ván game,đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thời gian đã qua một tiếng.Giang Thượng Dung dường như biến mất khỏi thế gian,cũng không đưa ra thời gian chờ đợi,cho dù Khúc Chấn Ninh có là người vô tư đến đâu,cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.Rõ ràng là cuối tuần,có thể bận đến mức ngay cả tin nhắn cũng không trả lời được?Công việc nào mà đòi hỏi phải làm một tuần bảy ngày?Nếu có việc thì có thể báo trước một tiếng,chỉ là một lời nói,có khó lắm không?Khúc Chấn Ninh không hiểu nổi nên đã gọi thêm lần nữa,lần này thì cuộc gọi đã được kết nối,nhưng anh vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nhận thấy bên kia chỉ im lặng,sau đó tắt máy. 

“……”

Khúc Chấn Ninh trên đầu đầy dấu chấm hỏi.Cuộc gọi đã bị cúp,ít nhất cũng đã chứng minh được hắn ta có xem điện thoại,nếu gửi tin nhắn thêm lần nữa có phải là sẽ trả lời lại khi nhìn thấy không.Ôm lấy suy nghĩ đó,anh ấy lại lần nữa nhắn tin cho Giang Thượng Dung.Nhưng mà không nghĩ đến là khi mới gửi tin nhắn đi thì có một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện ngay bên cạnh tin nhắn.

“Đối phương đã bật xác minh bạn bè và bạn vẫn chưa phải là bạn của họ……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play