“ Khúc Chấn Ninh,tớ hỏi cậu lại lần nữa,cậu thật sự không đi công viên nước?” 

Trong phòng tắm hơi nước đang bốc lên cao,phía trên cao vòi sen đang chảy nước,chiếc điện thoại tiện tay đặt trên bồn rửa mặt bị dính vài giọt nước nhỏ.

Tiếng của người bạn tốt Trần Dương từ điện thoại phát ra,ban đầu là ngữ khí dò hỏi,sau khi nghe câu từ chối thì biến thành nghiến răng nghiến lợi.

“Đồ khốn,đều là các cậu nói muốn đi tớ mới đi tìm vé,bây giờ đã có vé rồi tập thể các cậu muốn cho tớ leo cây?”

“Tập thể?Không một ai đi hết à?”

Khúc Chấn Ninh một bên trả lời,một bên mở cửa sổ để hơi nước thoát ra ngoài.Tiện tay lau lớp sương mờ trên mặt gương,anh ấy chỉ mặc một chiếc quần lót,hình dáng mảnh khảnh,sạch sẽ hiện rõ trong gương.

Khúc Chấn Ninh có làn da và màu da đều giống mẹ,trắng nõn mịn màng,sau khi tắm bằng nước nóng  trên người hiện lên một màu trắng hồng,mơ hồ thấy được mạch máu xanh đang uốn lượn trong huyết quản.Trên lồng ngực bằng phẳng có vài vết xước đỏ,là do lúc nãy anh ấy vì bị ngứa gãi mà ra. 

Sự rắn rỏi,nam tính của đàn ông không xuất hiện trên người anh ta,cho dù ngày thường anh ta vẫn tiến hành tập luyện nhưng vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng và thuần khiết.

Khúc Chấn Ninh lớn lên rất xinh đẹp, có chút giống tiểu nãi cẩu,anh ta rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình.Sau khi đứng ngắm mình trước gương một lúc,anh ấy bắt đầu trang điểm,chuẩn bị cho buổi hẹn hò sau hai giờ nữa.Ở đầu dây bên kia Trần Dương vẫn đang nói chuyện luyên thuyên.

“Anh Viễn đi về quê thì cũng thôi đi,mấy người các cậu không phải là người ở đây à,tại sao cũng không chịu đi? Mấy cái vé này có giới hạn thời gian đó,được chứ……”

Chuyện này phải nói bắt đầu từ hai tuần trước,lúc đó Khúc Chấn Ninh và bạn cùng phòng đang chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ.

Buổi tối,sau khi từ phòng tự học về,anh ấy đang ngồi trên giường học bài,chỉ một lúc sau anh ấy bắt đầu mất tập trung và hỏi bạn cùng phòng:"Có ai trong chúng ta đã từng đến công viên nước mới mở chưa?"

Trong ký túc xá chưa có ai từng đi,thế nhưng cuộc trò chuyện này đã nhanh chóng khơi dậy khát vọng tự do của mọi người,anh một câu tôi một câu và mọi người bắt đầu nói về kế hoạch nghỉ lễ của mình.Cuối cùng,không biết bằng cách nào mà chuyến đi đến công viên nước được ấn định sau khi thi xong,còn có người thì tiện tay khoanh tròn ngày ấy trên lịch.Việc đặt vé là do Trần Dương phụ trách,anh ấy nói rằng chính mình có mối quan hệ riêng và anh họ của anh ấy có mối quan hệ  hợp tác với nhà đầu tư của dự án này nên việc mua vé sẽ rất dễ dàng.Cho đến lúc này mọi việc dường như đang diễn ra đúng hướng.Thế nhưng,điều mà không nghĩ tới chính là,những lời nói ban đầu cho dù có hay đến đâu, những ý tưởng tươi đẹp và lạc quan ấy đều bị vứt bỏ ra sau đầu ngay khi kỳ nghỉ bắt đầu.Ngoại trừ Trần Dương là người phụ trách mua vé coi trọng việc này ra thì những người khác dường như đã chịu áp lực quá lớn trước cuộc thi nên dường như ai cũng muốn xả stress,cho nên khi trên tay đã cầm được vé,lại hỏi một lượt các bạn cùng phòng ban đầu bừng bừng hào hứng thì không một ai muốn đi cả.

“Cái gì,trùng với ngày hẹn hò với bạn gái nên không đi được”.

“Bận dạy kèm,không có thời gian.”

“Đang đi du lịch rồi,không về kịp.”

“Đi về quê giúp chị trông con rồi,không rời đi được.”

Những lời viện cớ một cái so với một cái chỉ có hơn không kém.

Trái tim yếu đuối của Trần Dương đã bị tổn thương nghiêm trọng,anh ấy đã phàn nàn rất lâu,bắt đầu từ lúc Khúc Chấn Ninh tắm rửa,sấy tóc tạo hình cho đến khi anh làm xong một lớp trang điểm tự nhiên,mất gần một tiếng đồng hồ.Tuy nhiên,Khúc Chấn Ninh lại nghe một cách lơ đãng,vào tai này ra tai kia.Anh cầm lấy vài bộ quần áo, sau khi ngắm nghía trước gương một lúc lâu,cuối cùng cũng chọn được một bộ quần áo hưu nhàn hợp thời trang mặc vào mà không quan tâm đến kiểu tóc và trang điểm.Chiếc áo sơ mi màu xanh trắng rộng rãi được khoác vào người,ống tay áo được ủi phẳng và được cuộn lên,phía dưới là chiếc quần kaki ngắn,cả người trông thật mềm mại và mịn màng.Sau khi xoay vài vòng trước gương Khúc Chấn Ninh phát hiện phần tóc bên trái không được bồng bềnh do giữ quá lâu,vì thế anh ấy lấy một ít nước vẩy lên tóc,khéo léo dùng máy sấy tóc thổi vài lần khiến tóc dựng lên theo ý muốn. 

Anh ta thản nhiên  hỏi:"Bây giờ có bao nhiêu người?"

“Tôi,Lâm Tử,bạn gái của Lâm Tử,ba người”,Trần Dương   nói thêm:"Anh ấy vừa gửi tin nhắn nói như vậy."

“Ngày nào đi?”

“Vẫn chưa quyết thời gian,việc trước tiên phải làm là tập hợp được bao nhiêu người.”

“Cũng đúng”,Khúc Chấn Ninh tâm tư lơ đãng đề nghị,"Kêu các bạn học khác được không?"

“Vậy cũng không đủ,có tám vé lận!”

“Cậu mua nhiều vé như thế để làm gì?Phòng ký túc của chúng ta cộng lại chỉ có sáu người.”

“Đó không phải là vì nghĩ đến cậu và Lâm Tử đều có đối tượng hẹn hò sao,nhỡ cậu và cậu ấy có người muốn dẫn theo bạn mà lại không có vé thì sao?Chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng sao?”

“A đúng,đúng là như vậy.”

Sau khi chăm sóc bản thân xong,đến bước cuối cùng là xịt nước hoa,Khúc Chấn Ninh cảm thấy có chút bối rối.Trong tủ có rất nhiều chai nhỏ đủ loại màu sắc,thế nhưng anh ấy vẫn có cảm giác thiếu thứ gì đó và không thể tìm đươc chai nào phù hợp với mình.Cuối cùng,anh ấy mở tủ kế bên ra…trong đó là đồ vật của chú nhỏ anh ấy Đàm Trì.

Đối với Khúc Chấn Ninh mà nói,tất cả các đồ vật cá nhân của Đàm Trì đều không phải là đồ cá nhân,muốn dùng thì cứ tùy tiện mà dùng,vì vậy anh ấy không chút do dự lấy chai nước hoa hương trái cây và xịt một chút lên cổ tay,trong phút chốc đã tỏa ra một mùi hương ngọt ngào và sảng khoái.

 

 

 

       

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play