Chương 15: Đêm Đầu Tiên Ở Thôn

Chiều hôm buông xuống, Đỗ Hành đang sắp xếp rau quả Cảnh Nam đưa tới. Giữa tuyết phủ trời băng mà nhìn thấy một sọt rau quả mọng nước thì Đỗ Hành tâm trạng rất tốt. Cậu phát hiện hầu hết các loại quả Cảnh Nam mang đến đều là những thứ cậu không quen biết, chỉ có vài thứ cậu nhận ra, như cà chua và dưa chuột. Ngoài ra, những linh quả khác có loại còn tỏa ra ánh sáng linh khí, cậu thực sự không biết làm thế nào để ăn chúng.

Tuy nhiên, đừng xem nhẹ đam mê của một đầu bếp đối với nguyên liệu nấu ăn. Những thứ chưa ăn bao giờ cứ cắn một miếng là được! Ví dụ như quả màu xanh lam to bằng nắm tay này, trông như quả hạnh lại giống cà chua chưa chín, ấn vào vẫn cứng ngắc. Đỗ Hành cắn một miếng thì phát hiện quả này nước sốt tràn đầy, vị ngọt thuần khiết. Cậu một hơi ăn hết cả một quả.

Lại ví dụ như quả có gai mềm tương tự chôm chôm này. Đỗ Hành bóc lớp vỏ mềm mại bên ngoài, nhận được một miếng tinh oánh dịch thấu (trong suốt, lấp lánh như pha lê) tương tự thạch trái cây có vị chua ngọt. Đỗ Hành nghịch ngợm mấy quả rồi cất chúng vào túi trữ vật. Cậu cảm thấy túi trữ vật còn tiện lợi hơn cả tủ lạnh hiện đại. Chẳng trách nhiều người thường lại muốn tu tiên như vậy, một số trang bị của Tiên giới thực sự quá tốt. Thu gom xong hoa quả, Đỗ Hành thế mà lại ra mồ hôi một chút. Cậu nhớ ra từ khi đến Quá Hư Giới (thế giới hư không), cậu vẫn chưa được tắm.

Huyền Ngự nhìn thấy Đỗ Hành thảnh thơi nhàn nhã đun nước, hắn nghi ngờ hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?" Đỗ Hành nói: "Đun chút nước ấm, ta muốn tắm." Huyền Ngự nói: "Ngươi đi với ta." Đỗ Hành ném khúc gỗ trong tay xuống: “Được.”

Bóng đêm đã sâu, Huyền Ngự trong tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ, hắn không nhanh không chậm đi ở phía trước. Đỗ Hành im lặng đi theo sau hắn hướng về phía hành cung điện xa hoa ở giữa. Tiếu Tiếu đi bên cạnh Đỗ Hành, gặp cỏ dại chắn đường, nó liền nhảy nhót nhảy qua đám cỏ. Đỗ Hành nhìn nhìn hướng họ đang đi và hỏi: “Chúng ta đây là muốn đi đâu?”

Huyền Ngự nói: "Nhà của chú Tiếu Tiếu có một hồ linh tuyền. Ngươi không phải muốn tắm sao?" Đỗ Hành sửng sốt một chút, cậu nhỏ giọng nói: "Không phải nói chú Tiếu Tiếu không ở nhà sao? Tôi dùng suối nước nóng nhà ông ấy liệu có không tốt lắm không?".

Huyền Ngự nói: "Sẽ không, dù sao ông ấy bình thường cũng không dùng." Đang nói chuyện, cả đoàn người đã đứng ở thiên điện (điện phụ) của hành cung xa hoa. Đỗ Hành nhìn nhìn bức tường đỏ thắm và mái ngói ánh vàng rực rỡ, mặc dù trong bóng đêm, đám cỏ cách cung điện 5 mét vẫn có thể nhìn rõ ràng.

Cánh cửa lớn của thiên điện từ từ mở ra, sau cánh cửa là một hàng thị nữ (người hầu gái) mặc cung trang (quần áo cung đình) xa hoa. Người dẫn đầu là một nữ quan chức có khuôn mặt ôn hòa. Nữ quan đứng ở cửa, hành lễ với Huyền Ngự. Huyền Ngự nói: "Dùng một chút linh tuyền." Nữ quan liền quay người, đi về phía con đường bên cạnh thiên điện.

Đỗ Hành nhìn nhìn hàng thị nữ đứng song song hai bên, cậu thấp giọng hỏi Huyền Ngự: "Cung điện nhà chú Tiếu Tiếu sao lại có nhiều người như vậy?" Huyền Ngự nói: “Họ không phải người, đều là con rối. Cả thôn trước khi ngươi đến, chỉ có bốn người sống thường trú.”

Đỗ Hành nhìn nhìn những thị nữ đó, quả nhiên, mặc kệ khuôn mặt của những thị nữ đó đẹp đến đâu, thần thái có kính cẩn nghe theo đến đâu, họ đều không hề thở. Thậm chí biểu cảm của họ cũng giống nhau, giữa đêm tối nhìn thấy nhiều con rối tướng mạo tương tự lại không nói một lời như vậy, khiến người ta khiếp sợ đến mức hoảng hốt.

Chẳng trách Tiếu Tiếu thà lăn vào phòng đổ nát của Huyền Ngự cũng không muốn ở trong cung điện xa hoa như vậy. Đỗ Hành cúi đầu nhìn nhìn Tiếu Tiếu, sau đó vươn tay ôm nó lên, Tiếu Tiếu: ??

Nhưng Tiếu Tiếu rất nhanh liền sung sướng nép vào lòng Đỗ Hành. Huyền Ngự nói: "Đứa nhỏ này thật thích ngươi." Đỗ Hành xoa xoa cái đầu lông xù xù của Tiếu Tiếu: “Ta cũng thích nó mà.”

Đỗ Hành trong lòng có một bí mật nhỏ, cậu thích chim nhỏ, bất kể là gà con, vịt con hay chim nhỏ, cậu đều thích. Hồi nhỏ trong nhà nuôi ngỗng, việc Đỗ Hành thích nhất là nhìn những chú ngỗng con ăn cỏ. Cậu thích nghe tiếng gà con ríu rít khi kiếm ăn, cũng thích cảm giác vịt con, ngỗng con đi theo người. Nhưng khi trưởng thành thì khác, nếu còn có tình cảm, thì sẽ ngại không ăn được.

Đỗ Hành hỏi: "Chú Tiếu Tiếu tên là gì? Ông ấy có tòa nhà lớn như vậy, tại sao còn muốn ở trong thôn?" Giàu có như vậy, ở Linh Khê Trấn chẳng phải tốt hơn sao? Cũng đỡ cho Tiếu Tiếu không có ai chơi cùng.

Huyền Ngự nói: "Phượng Quy, chú của Tiếu Tiếu tên là Phượng Quy." Đỗ Hành luôn cảm thấy cái tên này có chút quen tai, cậu gật đầu: “Thì ra Tiếu Tiếu họ Phượng à? Vậy Tiếu Tiếu có tên đầy đủ không?”

Huyền Ngự nói: "Có, gọi là Phượng Lâm, cái Lâm trong quân lâm thiên hạ (vua cai trị thiên hạ)." Đỗ Hành cười nói: "Thì ra Tiếu Tiếu có cái tên khí phách như vậy. Họ Phượng à, nhất định là đại yêu tu rồi phải không?" Huyền Ngự nhìn nhìn Đỗ Hành, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, Đỗ Hành khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Huyền Ngự lắc đầu: "Không có gì, sắp đến rồi." Đang nói chuyện, họ vòng qua thiên điện, đi qua hành lang khắc hoa, xuyên qua nội điện rộng lớn, cuối cùng dừng lại ở một đình hình bát giác có màn che tứ phía. Dưới màn che có linh khí màu trắng tràn ngập, gió nhẹ đưa đến mùi hơi nước nóng hổi.

Nữ quan đứng bên ngoài đình đài, trong tay nàng không biết từ khi nào xuất hiện bộ quần áo màu trắng. Huyền Ngự lấy quần áo qua nói với nàng: "Xuống đi." Nữ quan hành lễ, thân hình liền biến mất trên con đường họ vừa đi qua.

Huyền Ngự nói với Đỗ Hành: "Bên trong có thể tắm, ngươi đi đi." Nói rồi hắn đưa chiếc áo trong màu trắng cho Đỗ Hành. Đỗ Hành mời: "Huyền Ngự ngài có muốn tắm cùng không?" Không biết có phải ảo giác của Đỗ Hành không, cậu thế mà cảm thấy gò má Huyền Ngự đỏ khả nghi. Đỗ Hành nghĩ đến những tính cách kỳ lạ của các yêu tu, cậu vội vàng sửa lời: "Nếu không tiện thì thôi."

Đỗ Hành kẹp quần áo đi về phía đình đài, cậu phỉ nhổ bản thân không thay đổi được quan niệm hiện đại. Ở ký túc xá hiện đại, anh em hẹn nhau đi tắm rất bình thường, nhưng ở Tu Chân giới hàm súc (kín đáo, tế nhị), hành vi vừa rồi của cậu không biết đã thành ra cái dạng gì, vạn nhất Huyền Ngự coi cậu là người phóng đãng, sau này cậu làm sao gặp mặt mọi người?

Vén màn che lên, Đỗ Hành liền thấy trên mặt đất có một đài cao hình tám cạnh. Bậc thang có ba bậc, bậc trên cùng rộng rãi còn điêu khắc hoa văn tường vân (mây lành), toàn bộ mặt đất hiện ra màu trắng, chất liệumềm mại, ấm áp như mỹ ngọc, chân trần giẫm lên ấm áp lại thoải mái.

Đỗ Hành nghĩ rằng điều này chủ yếu là do bên trong đài cao có một vũng linh tuyền. Trên mặt nước linh tuyền lờ mờ sương mù trắng ngà, như một mật cảnh dẫn người tiến vào. Đỗ Hành nhìn xung quanh một vòng, từ bên ngoài nhìn thì đình đài này không lớn, nhưng nhìn từ bên trong, diện tích lại rất rộng.

Đỗ Hành nhìn nhìn bản thân mình xám xịt, cậu ngượng ngùng cởi quần áo, sau đó hành hương giẫm lên đài cao. Cậu mang theo lòng thành kính dò chân ra, bên trong đài cao cũng có bậc thang, xuyên qua làn nước trong suốt, cậu có thể nhìn thấy dưới nước ít nhất có năm bậc.

Nước ao ấm áp, cậu vừa định bước một chân lên bậc thang đầu tiên trong nước. Lúc này, sự việc bất thường xảy ra, cái bậc thang mà cậu tưởng nông hóa ra lại sâu đến kinh người! Đỗ Hành không hề phòng bị, "thịch" một tiếng liền rơi vào trong nước, tức khắc nước suối ấm áp bao phủ lấy cậu. Đỗ Hành: ??? Nào là bậc thang nông đâu?

Đỗ Hành chật vật vùng vẫy đến bên cạnh, cậu dò chân giẫm giẫm rồi lệ đầy mặt (nước mắt chảy ròng ròng). Kẻ lừa đảo lớn, cái bậc thang đầu tiên dưới nước cách mặt nước chừng 1 mét, từ trên nhìn xuống không thấy được.

Đỗ Hành vừa đứng yên, liền thấy Tiếu Tiếu vùng vẫy bơi qua bơi lại trước mặt cậu: "Hô hô hô ~" Không nghi ngờ gì, cảnh tượng khó xử, vừa rồi của Đỗ Hành đã bị Tiếu Tiếu nhìn thấy hết. Đỗ Hành lau mặt một cái: "Ngươi cũng không nhắc nhở ta." Tiếu Tiếu: "Hô hô hô ~" Lúc này bên cạnh Đỗ Hành truyền đến tiếng nước "rầm", cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyền Ngự trần trụi nửa thân trên đã đứng trong nước. Huyền Ngự nghiêm trang: "Tiện." Đỗ Hành sửng sốt một chút: “Hả?”

Đỗ Hành: "???" À, nghĩ ra rồi, vừa nãy cậu mời Huyền Ngự, nói nếu Huyền Ngự không tiện thì thôi, kết quả bây giờ Huyền Ngự mới trả lời cậu. Đỗ Hành suýt nữa bật cười thành tiếng, Huyền Ngự nghiêm túc đáng yêu, loại người thành thật này không cần trêu chọc cũng đã có lỗi với hắn rồi.

Huyền Ngự nhìn nhìn dưới chân Đỗ Hành, hắn nói: "Ngươi đi nhầm hướng rồi, ngươi nên từ phía đông nam đi xuống." Đỗ Hành sửng sốt một chút: "Còn có quy tắc sao?"

Huyền Ngự nghiêm trang: "Đây là linh tuyền do yêu tu xây dựng, sẽ điều chỉnh độ sâu của nước dựa trên người sử dụng. Hướng đông nam thì nước sẽ không sâu đến vậy." Hai mắt Đỗ Hành sáng bừng, còn có chuyện này sao? Cậu im lặng đi dọc theo bậc thang về hướng đông nam, quả nhiên nước càng ngày càng nông, khi cậu ngồi ở bậc thang thứ hai, nước vừa đúng không qua ngực.

Đỗ Hành bắt đầu xoa thân thể tắm rửa, trong khóe mắt dư quang cậu có thể nhìn thấy Huyền Ngự tựa vào thành ao. Cảm giác này rất vi diệu, cậu luôn không kiểm soát được việc nhìn Huyền Ngự, dáng người Huyền Ngự thực sự quá có liêu (có nội dung, hấp dẫn). Khi mặc quần áo không rõ ràng, cởi quần áo ra thế mà có tám múi cơ bụng nhỏ. Đỗ Hành cúi đầu nhìn nhìn cơ thể mình, so với Huyền Ngự, nguyên chủ vẫn gầy yếu hơn một chút.

Tiếu Tiếu tắm rửa vui vẻ trong hồ nước, nó giống như một quả bóng bọt biển màu vàng, lăn qua lăn lại trên mặt nước. Đỗ Hành tắm xong, Tiếu Tiếu vừa lúc bay đến trước mặt cậu, nó ngửa mặt nằm trong nước, lông chim xù xù (mịn màng) như không thấm nước vậy. Đỗ Hành vươn tay xoa xoa bụng Tiếu Tiếu, đổi lại tiếng cười "hô hô hô" của Tiếu Tiếu.

Huyền Ngự thấy Đỗ Hành chơi vui vẻ: "Sau này nếu thích, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tắm. Phượng Quy sẽ không nói gì đâu." Đỗ Hành lại lắc đầu: "Vẫn là thôi, tắm xong còn phải đi về, ta thích cảm giác tắm rửa xong trực tiếp bò lên giường hơn." Huyền Ngự nghe xong như suy tư gì: "Như vậy à, hiểu rồi."

Đỗ Hành cảm thấy đã tắm gần đủ, cậu ôm Tiếu Tiếu lên: "Huyền Ngự, tôi lên trước đây." Huyền Ngự gật đầu nhưng không có ý định lên: "Được."

Đỗ Hành lên bờ mặc quần áo xong, cậu phát hiện bộ quần áo này rất vừa người, còn bộ quần áo dơ trước đó của cậu đã biến mất. Ra khỏi đình đài, cậu nhìn thấy nữ quan vừa rời đi lại đứng ở ven đường đình đài. Đỗ Hành nói với nàng: “Cảm ơn ngươi đã chuẩn bị quần áo cho ta.”

Nữ quan khiêm tốn hành lễ: "Quần áo của Đỗ đại nhân là do Huyền Ngự đại nhân chuẩn bị." Đỗ Hành sửng sốt một chút, Huyền Ngự chuẩn bị sao? Chẳng lẽ là lúc mua chăn đệm đã chuẩn bị rồi? Huyền Ngự nhìn thì ít nói, nhưng thật sự rất cẩn thận a.

Một lát sau, Huyền Ngự mới từ trong đình đài bước ra: "Về nghỉ ngơi đi." Đỗ Hành đi theo bước chân hắn: "Được ạ." Huyền Ngự vừa tắm xong, tóc rối tung trên người, trông giống như một mỹ nam hệ cấm dục (vẻ đẹp lạnh lùng, xa cách) vậy. Đỗ Hành không khỏi nhìn thêm hai mắt, sau đó lại bắt đầu phỉ nhổ bản thân, mấy ngày nay cậu nhìn Huyền Ngự quá nhiều lần rồi.

Khi trở về nhà Huyền Ngự, cậu phát hiện trên giường của cậu đã được trải một chiếc đệm giường thật dày. Trước khi nấu cơm còn chưa thấy đệm giường, nghĩ đến đây chắc là Huyền Ngự đã giúp trải lên. Tiếu Tiếu "píp píp" kêu rồi lăn thẳng lên giường, Huyền Ngự đứng ở cửa phòng nói với Đỗ Hành: “Ta ở ngay sát vách, có yêu cầu gì cứ nói với ta.”

Đỗ Hành vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon." Nếu cậu nhớ không lầm, bên Huyền Ngự ở, chẳng có gì cả phải không? Vậy Huyền Ngự ngủ thế nào?

Đỗ Hành ngã vật lên giường, trên đệm có một mùi hương lạnh, cực kỳ giống mùi hương trên người Huyền Ngự. Tiếu Tiếu đã hạnh phúc ngủ say đến nỗingủ say như chết, Đỗ Hành lặng lẽ bò dậy đi đến cạnh cửa. Cậu muốn xem Huyền Ngự ngủ thế nào.

Kết quả Đỗ Hành vừa thò đầu ra, liền thấy Huyền Ngự ngồi thiền trong nhà chính: "Hả? Ngủ không được sao?" Mặt Đỗ Hành ngượng muốn chết: “Ha ha, ngủ ngon, ngủ ngon ~”

Cậu đúng là ngớ ngẩn, cậu quản người ta Huyền Ngự là ngồi ngủ hay nằm ngủ, có liên quan gì đến cậu sao? Còn nhìn trộm người ta ngủ, hành vi của cậu thật giống lưu manh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play