Chương 14: Bữa Tối Ấm Áp
Cảnh Nam là một người linh hoạt, nói nhiều hơn Huyền Ngự rất nhiều. Hắn đứng ở cửa chưa được bao lâu đã nói liên tục, không ngừng bắt chuyện với Đỗ Hành. Đỗ Hành cảm thấy Cảnh Nam thân thiết, lời nói cũng không khỏi nhiều lên. Tranh thủ lúc Huyền Ngự đi đến tòa nhà của chú Tiếu Tiếu để trả xe, hai người đã tán gẫu. đến nóng bỏng rôm rả.
Cảnh Nam cười mỉm cầm tay Đỗ Hành nói với cậu: "Gần đây có phải khí hư, ác mộng liên tục không?" Đỗ Hành nghĩ ngợi: "Có ạ." Không hổ là đại phu, còn chưa bắt mạch, chỉ cần nắm tay là có thể biết tình trạng của cậu, đây nhất định là thầy thuốc đông y lâu năm rồi! Đáng tin cậy!
Cảnh Nam nói: "Không đáng ngại, lát nữa ta kê cho ngươi mấy thang thuốc, đảm bảo ngươi uống vào là khỏi ngay!" Đỗ Hành chỉ còn biết gật đầu như gà con mổ thóc: “Cảm ơn Cảnh đại phu.”
Không lâu sau, Huyền Ngự đã trở lại. Hắn đưa sợi dây dắt trâu cho Cảnh Nam: "Lão Nam, đa tạ con trâu của ngươi." Cảnh Nam thanh tú nhướng mày: "Tiểu Ngọc, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Phải gọi ta là Cảnh đại phu, hoặc cùng lắm thì Tiểu Nam cũng được. Lần sau mà còn gọi ta là Lão Nam, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu đấy. Ngươi xem Đỗ Hành ăn nói biết điều hơn nhiều!"
Huyền Ngự nghiêm túc gật đầu: "Ừm, được, Lão Nam." Khóe miệng Cảnh Nam giật giật: "Ngươi đang trả thù ta vì gọi nhũ danh của ngươi sao?" Huyền Ngự trịnh trọng gật đầu, đúng, hắn chính là ý đó.
Cảnh Nam thở dài một hơi, lén lút ra hiệu về phía Huyền Ngự: “Đỗ Hành à, ta và ngươi vừa gặp đã như quen biết cũ. Ngươi xem phòng của Tiểu Ngọc này rách nát tung tóe, hắn bình thường ở một mình cũng không chăm chút dọn dẹp đồ đạc trong nhà chắc chắn lộn xộn. Hay là tối nay ngươi cứ ở bên chỗ ta đi, chờ hắn dọn dẹp xong ngươi hãy về.”
Đỗ Hành vội vàng xua tay: "Cảm ơn ý tốt của Cảnh đại phu, không cần không cần." Đỗ Hành thấy Huyền Ngự đứng ở cửa, bóng hình hiu quạnh của hắn trong đám cỏ hoang trông vô cùng thê lương. Cậu vội vàng quay đầu và hòa giải: “Tôi sẽ ở cùng Huyền Ngự, chờ chúng tôi dọn dẹp xong, sẽ mời ngài đến ăn cơm!”
Cảnh Nam cười ngâm ngâm: “Ai hắc, được, cứ thế mà định đoạt nhé! Ta ở trong sân bên kia, ngươi có chuyện gì cứ gọi ta. Thời gian không còn sớm, các ngươi cứ bận việc trước đi, ta về xem có gì các ngươi có thể dùng được.”
Khi Cảnh Nam quay người rời đi, Huyền Ngự đột nhiên mở miệng: "Có rau củ tươi không?" Cảnh Nam quay người, kỳ lạ nhìn Huyền Ngự: "Hả?" Huyền Ngự liếc về phía Đỗ Hành, Cảnh Nam hiểu rõ và cười: "Ha ha ha, yên tâm đi." Đỗ Hành vô cùng xấu hổ, cậu cũng không biết nên nói gì.
Cảnh Nam vui vẻ tháo dây cương trên người con trâu, sau đó vỗ vỗ mông trâu: "Chơi đi." Ngưu Nhi đã đi cùng Đỗ Hành và Huyền Ngự một đoạn đường dài, chậm rãi đi về phía cây Tà Vẹt, cái đuôi rắn dài vung vẩy tạo gió.
Bề ngoài tòa nhà của Huyền Ngự trông rách nát, nhưng thật ra bên trong vẫn ổn, rộng rãi hơn nhiều so với vẻ ngoài. Đỗ Hành đi vào nhà chính, chỉ thấy trong tòa nhà to lớn như vậy thế mà chẳng có gì cả, trống trơn nhìn một cái là thấy hết. Vì trên đầu còn có "giếng trời", căn phòng trông đặc biệt trống trải. Có những khoảnh khắc, Đỗ Hành cảm giác như mình đang đứng giữa mấy ngàn mẫu cánh đồng bát ngát, một cảm giác cô độc quẩn quanh trong lòng.
Giọng nói của Huyền Ngự kéo ý thức Đỗ Hành trở lại. Huyền Ngự nói: "Ngày thường chỉ có một mình ta." Lời này Huyền Ngự đã nói vài lần, nhưng lần này Đỗ Hành thế mà lại nghe ra được sự cô đơn, hiu quạnh. Đỗ Hành cười nói: “Từ hôm nay trở đi, chính là chúng ta hai người ở rồi.”
Tiếu Tiếu từ phòng bên cạnh chạy ra: "Píp píp." Dường như đang tiếp đón Đỗ Hành, Huyền Ngự nói: "Tiếu Tiếu nói, nó đã chuẩn bị sẵn phòng cho ngươi, bảo ngươi qua đó xem thử." Đỗ Hành nửa tin nửa ngờ đi đến nhà kề vừa nhìn.
Được lắm, thành quả của Tiếu Tiếu thật lớn, trong nhà kề có một cái giường lớn làm rất công phu, ánh vàng rực rỡ chói lọi, suýt nữa làm Đỗ Hành mù mắt. Tiếu Tiếu vỗ vỗ, nhảy lên giường: "Píp píp píp ~" Huyền Ngự nói: “Phòng này vốn dĩ không ai ở, khi chú của Tiếu Tiếu không ở nhà, Tiếu Tiếu sẽ luân phiên ở chỗ Cảnh Nam và nhà ta. Phòng này là do chính nó dọn dẹp. Nó nhường cho ngươi đấy.”
Tình nghĩa bậc này, Đỗ Hành cảm động đến mức suýt khóc.
Tiếu Tiếu đối với Đỗ Hành há miệng và run rẩy cánh: "Píp píp ~" Vừa nhìn là biết nó đang xin đồ ăn, Đỗ Hành xem như đã hiểu, Tiếu Tiếu đang dùng phòng để hối lộ cậu, mong chờ cậu làm đồ ăn ngon cho nó.
Đỗ Hành đặt bệ bếp đơn sơ ở phía đông nhà kề. Trước khi tòa nhà được sửa sang lại, đây sẽ là nhà bếp của cậu. Cậu lục lọi túi trữ vật rồi nhìn nhìn sắc trời. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, Đỗ Hành muốn làm vài món đơn giản, dễ làm và dễ tiêu hóa. Lục lọi một hồi, cậu thấy lúa mạch và bột mì đã được xay thành bột mịn.
Lúa mạch ở Tu Chân giới được các tu sĩ khéo tay xay thành bột, nhưng rất ít người ăn nó. Có những phụ nhân bình thường yêu làm đẹp sẽ dùng bột trắng này bôi lên mặt, cũng có những luyện đan sư sẽ cho nó vào lò đan. Phần lớn những người ăn bột mì đều là người thường, sau khi lao động sẽ nấu chút cháo canh hoặc làm thành bánh bột ngô để ăn. Chẳng qua cháo canh không đủ no bằng ăn linh gạo, bánh bột ngô cứng có thể dùng làm ám khí (vũ khí bí mật), bởi vậy người ăn không nhiều lắm. Đỗ Hành múc mấy bát bột mì đặt vào chậu gỗ thêm nước và nhào bột, vào Quá Hư Giới lâu như vậy, cậu cuối cùng cũng có thể yên ổn làm chút đồ ăn nóng hổi. Hiện tại nguyên liệu nấu ăn đầy đủ hết, cậu muốn làm món mì thịt băm. Người phương Nam thích ăn gạo, Đỗ Hành từ nhỏ đến lớn cơ hội ăn mì không nhiều, nhưng mỗi khi cậu không muốn nấu cơm, nấu mì sợi là lựa chọn tốt nhất.
Cảnh Nam rất nhanh trở lại, trong sọt của hắn có một đống rau quả, đỏ đỏ xanh xanh đầy một sọt. Hắn đi đến ngoài nhà kề, chỉ thấy từ cửa sổ nhà kề bốc ra hơi nước trắng, một mùi thịt và mùi lúa mạch đập vào mặt. Tiếu Tiếu cứ quanh quẩn bên bệ bếp, Đỗ Hành an ủi nó: “Đừng vội, sắp được ăn rồi.”
Cảnh Nam bước vào cửa: "Đang bận gì vậy?" Đỗ Hành quay đầu vừa thấy liền cười: "Cảnh đại phu đến vừa lúc, mì sợi sắp xong rồi, ngài đợi chút."
Cảnh Nam đặt cái sọt ở góc tường, hắn đi bộ đi bộ (đi lại) đến bên cạnh Đỗ Hành: "Làm gì vậy nào?" Trên thớt, những sợi mì được cắt đều tăm tắp từ bột nhào bằng tay dính chút bột mì mịn phủ đầy cả thớt. Trong nồi to, nước sôi đang bốc hơi, sắp sửa sôi sùng sục. Trong nồi nhỏ có hơn nửa nồi thịt gà béo ngậy thơm nức đã thái nhỏ.
Cảnh Nam hít hít mũi: "Thơm quá a, cảm giác ngon miệng quá. Ngon hơn cả món của đầu bếp ở Vân Yên Lâu trên Thanh Khê Trấn làm!" Đỗ Hành cười nói: "Đừng nói vậy, tôi cũng chỉ là một người thích ăn uống tầm thường, không có tài năng đặc biệt, làm sao dám so với đầu bếp." Đỗ Hành thật ra đã vui sướng sắp bay lên được rồi chứ?
Đang nói chuyện, nước trong nồi to sôi, Đỗ Hành cầm lấy thớt, đẩy một nửa mì sợi vào nồi. Dùng đũa tách mì sợi ra xong, nước dùng liền biến thành màu trắng ngà. Đỗ Hành nhìn nồi mì sợi, cậu tiếc nuối nói: “Nếu có thêm chút rau xanh thì tốt rồi.”
Cảnh Nam nói: "Ta có, ngươi chờ." Thân hình Cảnh Nam thoắt cái đã biến mất, Đỗ Hành hoảng sợ, thân pháp này cũng quá lợi hại đi? Chẳng mấy tức (thời gian), chỉ thấy Cảnh Nam trong tay cầm vài loại rau xanh bước vào. Đỗ Hành nhìn kỹ, có rau chân vịt màu xanh đậm, có cải thìa, và còn mấy cây rau tề.
Cảnh Nam nói: "Không biết có phải rau xanh ngươi thích ăn không, đây là rau dại mọc trong ruộng của ta. Ta thấy đầu bếp Vân Yên Lâu cũng làm qua, ta nghĩ chắc là ăn được." Đỗ Hành vui mừng khôn xiết, cậu vươn đôi tay đón lấy rau: “Có thể có thể! Cảm ơn Cảnh đại phu.”
Đỗ Hành nhận rau vội vàng rửa sạch dưới phù triện tụ thủy, rau xanh còn mang theo bọt nước đã bị cậu ném vào nồi. Rau củ vào nồi liền đổi màu, trộn lẫn với sợi mì trắng trông vô cùng đẹp mắt. Không lâu sau, Đỗ Hành liền hỏi Cảnh Nam: “Cảnh đại phu, ngài thích ăn mì sợi mềm một chút hay dai một chút?”
Cảnh Nam nheo mắt: "Ta ăn kiểu nào cũng được mà!" Tiếu Tiếu kiên định "píp píp" hai tiếng, Cảnh Nam cười tủm tỉm nói: “Tiếu Tiếu nói, nó muốn ăn mềm một chút.”
Đỗ Hành giơ ngón cái lên: "Tôi cũng thích mì sợi mềm, vậy nấu mềm một chút đi." Nhưng Đỗ Hành còn nhớ đến một người: “Huyền Ngự! Huyền Ngự!”
Huyền Ngự nghe thấy tiếng Đỗ Hành gọi, hắn đút tay vào túi bước ra: "Hả?" Đỗ Hành trong tay cầm ráo (muôi thủng) đứng trong hơi nước trắng xóa, mặt mày tươi cười: "Mì sợi ngài thích ăn mềm một chút hay dai một chút?" Huyền Ngự nói: “Đều được.”
Đỗ Hành lưu loát múc mì sợi vào những cái bát lớn, sau đó gắp một đũa rau xanh đặt lên mì sợi. Tiếp theo, cậu cầm chiếc chảo có cán, múc đầy một muỗng lớn thịt băm đặt lên mì sợi. Cậu vừa trộn mì sợi vừa nói: “Nếu thích ăn khô, bây giờ có thể ăn. Nếu cảm thấy khô, có thể thêm chút nước dùng.”
Đỗ Hành đưa bát đầu tiên cho Tiếu Tiếu: "Bạn nhỏ ưu tiên ~" Tiếu Tiếu nhảy lên bệ bếp mổ mì sợi, tuy nó là một con gà, nhưng ăn mì sợi vô cùng hung hăng, mạnh mẽ, tiếng húp mì sợi còn nhanh hơn Đỗ Hành.
Bát thứ hai đưa cho Cảnh Nam: "Thử xem ~" Cảnh Nam chắp tay nhận lấy bát mì sợi, hắn hít một hơi thật dài: "Nghe mùi đã thấy ngon rồi!" Hắn chọn một đũa đưa vào miệng, chỉ cảm thấy mì sợi dai ngon, trôi chảy, thịt băm có vị mặn nhạt vừa phải, tươi ngon, hơn nữa có thêm rau xanh... Cảnh Nam ăn một ngụm tiếp một ngụm không dừng lại: “Ta lần đầu tiên biết, rau xanh cũng có thể ngon đến vậy...”
Bát thứ ba đưa cho Huyền Ngự, Đỗ Hành tư tâm bỏ thêm một chút thịt băm vào bát Huyền Ngự: "Thử xem?" Huyền Ngự nghiêm túc nhận lấy: “Ừm.”
Ba người lớn và một con gà trong bếp hút soạt không ngừng. Cảnh Nam khen không dứt miệng: "Món mì sợi này tuyệt đỉnh! Ngon thật đấy! Thêm một bát nữa được không?" Tiếu Tiếu đã ở bên cạnh gõ bát, Huyền Ngự cũng đưa bát không qua: “Ngon.”
Đỗ Hành cười nói: “Vậy làm thêm một nồi nữa đi!”
Huyền Ngự ăn cơm rất tiết chế, không nhiều không ít, ba bát. Còn Cảnh Nam thì thả lỏng hơn nhiều, hắn ăn bốn bát, sau đó căng bụng đến nỗi đi không nổi. Vẫn là Tiếu Tiếu khả năng ăn mạnh, số mì sợi còn lại đều là Tiếu Tiếu ăn hết, ngay cả nước dùng cũng uống sạch.
Cảnh Nam hạnh phúc xoa bụng: "Tiểu Ngọc, ngươi nhặt được bảo bối rồi. A Hành à, tay nghề của ngươi tốt hơn đầu bếp của Vân Yên Lâu nhiều. À, đúng rồi, ta có mang theo một ít rau củ cho ngươi, ngươi xem thử?" Đỗ Hành đã sớm chú ý đến cái sọt ở góc tường, chỉ là cậu bận nên chưa kịp để ý. Nghe Cảnh Nam nói vậy, Đỗ Hành cười nói: “Đa tạ Cảnh đại phu.”
Cảnh Nam xua xua tay: "Khách khí gì chứ, đều là người cùng thôn mà. Sau này đi lại bên ngoài, nếu có ai làm khó ngươi, ngươi cứ nói ngươi là người của thôn Một Thân Cây do Cảnh Nam và Huyền Ngự bảo vệ. Nếu ai dám động vào ngươi, chúng ta nhất định không tha cho hắn."