“Người đó hả?”
“Nghe nói là cao nhân giống như trong truyện kể đó, tiên phong đạo cốt, râu bạc bay bay, bấm ngón tay tính một cái là biết hôm nay ta có ăn cơm không, trong nhà có mấy người, phải không?” Vương Kiệt vừa nói chuyện với Cố Lẫm, mấy người ở Tiểu kỳ thứ mười và thứ bảy cũng vểnh tai lắng nghe. Ai nấy đều biết bản lĩnh của Cố Lẫm, văn võ đều tinh thông, thế mà nay lại tôn sùng một người như vậy, chẳng biết người kia là thần thánh phương nào.
Chỉ thấy vẻ mặt thường ngày lạnh lùng của Cố Lẫm khẽ lơi lỏng, chân mày giãn ra đôi chút, nói:
“Không giống người trong truyện kể đâu, tất cả những gì ta biết, đều do người ấy dạy.”
Cùng lúc đó, nơi xa tận thôn Lí Ngư, Lâm Chân bỗng hắt xì một cái rõ to, liền đưa tay dụi mũi.
Người ta nói hắt xì là điềm trời sắp đổ mưa, chẳng lẽ ông trời cuối cùng cũng chịu mở mắt? Hắn nhìn lên trời một cái, cảm thấy bản thân nghĩ hơi nhiều. Trời thế này mà mưa gì cho nổi, trong vắt mênh mông, y như cảnh đẹp tháng tư.
Nếu biết Cố Lẫm dám gọi hắn là cao nhân trước mặt bao nhiêu huynh đệ đồng liêu, nhất định hắn sẽ đưa tay sờ đầu mình một cái, tự hỏi cái "mũ cao" kia sao đội cao thế. Hắn chưa từng nghĩ mình dạy được bao nhiêu cho Cố Lẫm, nhiều lắm cũng chỉ là lúc tên tiểu tử ấy không muốn học, tính bỏ học giữa chừng, hắn miễn cưỡng rót cho vài bát “canh gà tinh thần”* mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play