“Không lo yên ổn sống qua ngày, đến làm gì...” lão nhân gia nhìn già nua vô cùng, mặt mũi đầy nếp nhăn, gầy gò, hai tay như chỉ còn lớp da bọc xương. Tuy rằng chỉ mới ngoài sáu mươi, nhưng thoạt nhìn cứ như đã bảy, tám chục tuổi.
Thêm nữa, lưng bà đã còng, mỗi lần nhìn người khác cũng phải nghiêng đầu, chỉ có thể dùng ánh mắt xếch nghiêng để quan sát.
Trên đường đến đây, Lâm Chân đã nghe Lâm a cha nhắc tới ngoại a ma này – là người số khổ tận cùng. Gả vào nhà người ta nhiều năm không có thai, bị chồng mắng chửi, bị người trong thôn bàn ra tán vào. Ngày nào cũng làm lụng nhiều nhất, vậy mà chẳng được lấy nửa câu tôn trọng, sống cảnh đói no thất thường.
Sau này sinh được Lâm a cha, nhưng vì là ca nhi, nên tình cảnh vẫn chẳng khá lên là mấy. Mọi người lại bắt đầu xì xào, bảo bà sinh ca nhi không làm nên trò trống gì, sau rồi cũng phải gả đi nhà khác, Quách gia coi như tuyệt tự.
Vì thế, bà chỉ còn cách mang theo đứa con trai bị xem thường ấy mà sống lay lắt. Theo lời Lâm a cha kể, thuở đó ông còn nhỏ, chưa dứt sữa, ngoại a ma thấy con đói tới mức khóc không ngừng, đành phải cắn ngón tay, cho con bú máu mình.
Về sau, cậu ruột là Quách Phú mới ra đời, tuy rằng khá hơn đôi chút, nhưng nhà họ Quách cũng chẳng dư dả gì, vẫn là cảnh cơm bữa có bữa không.
Bao năm nhọc nhằn, lưng ngoại a ma cũng vì lao động triền miên mà gù xuống, người cũng thành một dáng lưng gập gãy như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play