Nhân lúc Cố Xuyên Tử còn chưa quay về sau khi đi gọi đại phu, Lâm Chân nhờ Lâm Tiểu Yêu giúp mình lau qua người cho đỡ mồ hôi, tiện thể thay áo lót rồi nằm trên giường chờ đại phu tới khám.
Chẳng bao lâu sau, vị đại phu quen biết với cậu đã được mời tới. Nghe cậu kể sơ qua về chỗ đau và mức độ, đại phu cúi xuống xem vết thương ở eo, rồi lui sang một bên nói:
“Bị chấn động nhẹ đến xương rồi, gần đây trong vòng một tháng chớ nên làm việc nặng, cũng đừng cúi lưng, kẻo xương khớp bị lệch vị trí.”
Vừa nói, đại phu vừa ngồi xuống ghế kê đơn thuốc:
“Thuốc uống ngày ba bữa, nửa tháng là đỡ. Ngoài ra còn có thuốc dán tiêu ứ do lão phu tự điều chế, mỗi ngày dán một lần.”
Trước đó, Cố Xuyên Tử đã kể bệnh trạng của Lâm Chân cho đại phu biết, vì vậy ông ấy mang sẵn thuốc dán theo người. Miếng thuốc dán vuông vức, nhỏ hơn lòng bàn tay, mùi thuốc xộc thẳng vào mũi.
“Cảm ơn đại phu, đã làm phiền ông một chuyến,” Lâm Chân nói. Cậu vẫn luôn tin tưởng vào tay nghề của đại phu, cũng lo nếu không trị dứt điểm thì sau này có thể để lại di chứng, vậy mới là phiền lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT