Lâm Chân cảm thấy, với những chuyện nguyên thân từng làm trước khi bị hưu, Tiền Cảnh Nguyên hẳn là nên sớm nhốt cậu vào ký ức, khóa kín trong lòng, cả đời không nhắc lại nữa. Vậy mà nhìn ánh mắt của Tiền Cảnh Nguyên giờ đây, lại không giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra…
Trên đường cái người đến người đi tấp nập, Lâm Chân thật sự không muốn mình bị biến thành đề tài buôn chuyện của thiên hạ, cái tên bị nhắc đi nhắc lại khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cậu giả như không nhìn thấy cái kẻ ăn mặc lộng lẫy kia, lôi kéo Cố Xuyên Tử đi thẳng vào cửa hàng.
Tiền Cảnh Nguyên vất vả lắm mới trốn được từ chỗ Thái Kim Châu ra, hoàn toàn không ngờ được Lâm Chân, người từng dính lấy hắn không rời, nay lại đối xử lạnh lùng như thế. Hắn vội bước theo vào quán, gọi giật lại:
“Chân Nhi, dạo này đệ sống ổn không? Chúng ta xa nhau cũng đã ba năm rồi.”
Năm đó, khi nguyên thân vừa tròn mười lăm tuổi liền dây dưa với hắn, đúng dịp vừa qua sinh nhật, sau đó được gả vào cửa Tiền gia. Năm mười sáu tuổi bị hưu, nửa cuối năm lại tái giá cho Cố Đại. Năm nay Lâm Chân mười chín, tính ra cũng chỉ mới hơn hai năm — còn lâu mới ba năm không gặp.
Chỉ là bị tiếng “Chân Nhi” gọi ra một cái, cả người Lâm Chân liền nổi hết da gà. Cậu xoay người lại, nghiêm mặt nói:
“Khách quan xin tự trọng. Ta đã là người họ Cố, ngài gọi thẳng tên tại hạ thế này, thật sự không hợp lễ nghi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT