Bầu gánh hát bên Thiên Hồng, đứng đối diện với Lâm Chân, nhìn cậu miệng cười rạng rỡ, hai mắt tròn tròn mà đuôi mắt lại kéo dài, cong cong như đuôi nhạn, tựa như vẽ ra độ cung yêu kiều. Mũi cao thẳng, môi hơi dày, khuôn mặt ấy không theo dáng trái xoan yêu kiều thường thấy, mà là dáng tròn nhỏ, ngây thơ thanh tú. Chính nét hồn nhiên ấy lại hòa với vẻ mỹ lệ sắc sảo, sinh ra một khí chất mâu thuẫn mà mê người, khiến người nhìn vào không khỏi động lòng.
Thật khó mà nghĩ, Cố Xuyên Tử lại là đại nhi tử* của y.
Trong lòng bầu gánh hát thầm thở dài: “Nếu là ta dưỡng được một mầm non có dung mạo như vậy, rồi diễn thoại bản ‘Mai Nương’, đi kinh đô biểu diễn thì chẳng mấy chốc cũng thành danh.”
Nhưng đáng tiếc thay, lão bản Lâm tuy là ca nhi, nhưng tâm cơ không thiếu, thủ đoạn chẳng ít. Ở cái trấn nhỏ này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, quyết không thể để người ta đùa giỡn mà lừa xoay như một kẻ ngốc được.
Lấy được thứ mình muốn, bầu gánh hát chẳng dây dưa thêm, quay người rời đi.
Có được khoản tiền ngoài dự liệu này, Lâm Chân đem bạc cất kỹ trong rương ở hậu viện, còn đập đập cái rương, vừa đóng nắp vừa cười nói: “Đa tạ nha, bạn tốt à~”
Có bằng hữu như vậy, năm nay cậu hẳn sẽ sống một năm đầy dư dả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT